Tề Việt không làm gì tự nhiên bị ăn tát, nổi trận lôi đình, "Ngoại trừ cha ta, không một ai dám đánh ta, ngươi chỉ là một con nhãi, mau viết nhanh."
Cửu Vương phủ thư phòng không có ai canh gác, vì có vẻ trong nhà không có đồ giá trị, Mục Năng không đề phòng, lúc này mới để Tề Việt vào được. Hắn nhìn thẳng đứa bé đang ngồi, trong đầu chợt nảy ra một ý, đứa bé này đến nói còn chưa sõi thì làm sao mà biết viết chữ.
Hắn vỗ đầu một cái, tự mình trải thẳng giấy trắng, tập trung viết nguyên một trang giấy, lấy tay nhỏ của Lâm Nhiên ấn vào làm dấu, "Như vậy coi như ngươi thức thời."
Lâm Nhiên không hiểu chuyện gì, gặm đầu ngón tay mình, nhìn dấu hồng trên lòng bàn tay chợt cảm thấy thú vị, duỗi đầu lưỡi bé xíu ra liếm liếm, rất chi là thích thú.
Bên tai nghe thấy tiếng gõ cửa từ gian ngoài, Tề Việt nhanh chân chạy mở cửa, đắc ý đem tờ giấy từ hôn đưa ra trước mặt Mục Lương: "Giải quyết xong đại sự, còn không mau cảm tạ bản thế tử."
"Vô nghĩa." Mục Lương một bước lướt qua hắn, nhấc chân đi vào bên trong thư phòng, bước vào liền nhìn thấy Lâm Nhiên đang say sưa ngon lành liếm đầu ngón tay của chính mình, còn bẹp miệng.
Mục Lương bất đắc dĩ, nắm chặt nắm đấm nho nhỏ của nàng, "Bé ngoan lại không ngoan."
Tay của mình bị che, đầu lưỡi nho nhỏ phấn hồng vô thức liếm vào mu bàn tay trắng nõn của Mục Lương, thấy mùi vị không giống, đôi mắt nhỏ hứng phấn sáng lên, vịn tay nàng lại tiếp tục liếm.
Cảm giác tê dại từ mu bàn tay truyền đến toàn thân, Mục Lương cảm thấy không được tự nhiên, lập tức thu tay về, ánh mắt mang chút ý lạnh: "Không cho liếm."
Lâm Nhiên với những hài từ khác không giống nhau, không cho làm vẫn một mực muốn làm, đưa tay vịn bờ vai của nàng, ôm cánh tay của nàng vẫn muốn liếm, khiến cho Mục Lương lửa giận bốc lên.
Mục Lương che miệng nhỏ của nàng, "Phạm lỗi, phạt ngươi đứng dưới hiên một nén nhang."
Không nói thêm gì, ôm nàng trở lại viện, đặt nàng đứng dưới góc hiên, sai toàn bộ tỳ nữ lùi xuống, tư mình nhìn chằm chằm nàng: "Tiến về trước một bước, ngày mai không cho ăn dưa hấu."
Một câu nói đã ép được Lâm Nhiên dừng động đậy cái chân nhỏ không an phận, lắc lắc cái mông, quay lưng về phía Mục Lương.
Nàng tức rồi.
Tề Việt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cầm thư từ hôn hí ha hí hửng chạy lại đây, nhìn thấy dưới hiên một lớn một nhỏ đang có chuyện, hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "A Lương, gả cho ta đi, ta thay ngươi nuôi đứa bé này, làm nữ nhi hay làm muội muội cũng được, bảo đảm sau này thành thân sẽ không ghen với nàng, được không?"
"Thế tử trước tiên nên đi hỏi ý kiến Bát Vương thúc, hắn nên dùng gia pháp đánh gãy chân ngươi, để ngươi không ra được Vương phủ." Mục Lương giận cá chém thớt, tay nhỏ chỉnh chỉnh ống tay áo, một hồi một hồi, không còn biết trời đâu đất đâu.
Mục Tề hai vị Vương gia là sống chết có nhau, huynh đệ sát cánh cùng nhau trên chiến trường, hai người không có bí mật gì dấu nhau, nhưng chưa từng nhắc đến hôn sự, Tề Việt có lòng, Mục Lương vô ý, phụ mẫu trưởng bối trước nay không đề cập tới, khiến Tề Việt tức giận đến trong lòng ngứa ngáy.
Gió thổi qua lá cây, phát ra tiếng xào xạc, sau giờ Ngọ thanh âm khiến người ta có chút mệt rã rời.
Đứa trẻ đứng không nổi rũ đầu xuống, thân thể nhỏ bé lung lay sắp ngã, Mục Lương bước nhanh ra ôm nàng. Lâm Nhiên nằm trong ngực nàng, mắt cũng không mở ra nổi, nói thầm thì: "Bé ngoan, bé ngoan, thật biết điều, muốn ăn quả."
Nằm mơ cũng nghĩ đến ăn, Mục Lương cũng không biết làm như thế nào cho phải, nàng chỉ gặp qua hài tử, chưa từng nuôi ai. Mấy ngày nay đều là tận tâm tận lực, bên ngoài lời đồn đại càng khó nghe, nàng cũng chưa từng để ý, chỉ là không biết mười mấy năm sau, cuộc nháo kịch này sẽ có kết cục như thế nào.
Cha Tề Việt đi theo phía sau hai người, thấy A Lương cẩn thận mà đem đứa bé đặt xuống giường, hành động nhẹ đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, lòng hắn trầm xuống, A Lương vậy là chấp nhận rồi?
Mục Lương tính tình cực kỳ hướng nội, không bước chân ra khỏi cửa, hiếm khi cùng những huynh đệ tỷ muội khác giao lưu, có thể tránh được hiềm nghi, thứ hai cũng là tính tình của nàng không hợp, kiêu ngạo giống như cây trúc trong sương sớm, sừng sững bất động.
Mục Lương ngồi thẫn thờ ở trong phòng, nghe theo gió phiêu lãng cùng tiếng lá cây, không biết nên làm thế nào cho phải, trong lòng nàng cực kỳ trống rỗng.
Cụp mắt đến xem Lâm Nhiên đang nằm trên giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ, khóe môi nghiêm túc hơi cong cong, trẻ con vô tội, bây giờ tình hình cứ tính như vậy đã, tránh cho rắc rối lại xảy đến.
Cửu Vương phủ không chịu nổi sóng to gió lớn.
Năm ngoái ba Vương Lạc nhà bị mắc tội phản nghịch, không chỉ có ba vương, các tướng sĩ dưới trướng cũng bị liên lụy, ngay cả nữ nhân Lạc gia còn đang mang thai cũng không may mắn thoát được, thủ đoạn của Minh Hoàng khiến triều đình phải khiếp sợ, đồng thời cũng làm cho các vị vương gia khác không dám manh động, bo bo giữ mình.
Hôn sự hoang đường cũng giúp Cửu Vương phủ có một bước đường lui, mượn danh nghĩa thương nhân, ổn định địa vị đứng đầu của Lâm gia, Minh Hoàng sẽ kiêng kỵ mấy phần.
Gió thổi lá cây sàn sạt, sau giờ Ngọ như là âm thanh để thôi miên giấc ngủ tốt nhất. Mục Lương không biết bị cái gì dẫn dắt, nằm xuống cạnh người trên giường, nàng vốn định sẽ không yêu đương, không bằng nuôi lớn đứa bé này, cuối cùng kết quả như thế nào, đều để tương lai quyết định.
Không thì, sau khi nuôi nấng Lâm Nhiên lớn lên, nàng sẽ đi làm ni cô sống qua một đời.
*****
Tề Việt đứng đợi hồi lâu dưới hiên, gõ cửa, không nhịn được mở miệng: "Thập Cửu muội muội, chân của ca ca mỏi lắm rồi, người nói chuyện với ta đi, hai nhà dù sao vẫn còn tình nghĩa, cha ta sẽ không thấy chết mà không cứu, chắc chắn sẽ để ta một lớn một nhỏ cưới vào cửa."
Bên ngoài ồn ào khiến người ta chán ghét, Mục Lương chưa từng chăm trẻ con, mấy ngày nay mỗi khi Lâm Nhiên ngủ trưa, nàng sẽ ngồi ngay cạnh nhìn, sợ nàng nằm sẽ lăn xuống giường. Nàng bị Tề Việt làm cho đau đầu, gọi tỳ nữ trông coi hộ, tự mình ra tìm Tề Việt.
Bát Vương gia ở ngoài chinh chiến mấy năm, Tề Việt không ai chăm nom, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường như cơm bữa, dù ban tước Thế tử nhưng cũng không bỏ được thói quen xấu.
Nàng dẫn người đến dưới bóng cây, chỉ vào khối đất trống bên cạnh: "Ta muốn làm một cái chòi ngắm cảnh, đập bức tường kia đi, xây một vườn hoa, bệ hạ trong cung có tòa để sưởi ấm, ngày đông cũng có thể thấy hoa Mẫu Đơn tươi đẹp, ta cũng muốn bắt chước, Thế tử cảm thấy sao?"
Tề Việt nghe xong đau đầu, sau khi tính toán một lượt liền cả kinh: "Làm cái này phải hơn vạn lượng bạc, ngươi muốn Cửu Vương thúc đi cướp quốc khố?"
Mục Lương không để ý tới hắn đang nói nhăng nói cuội, tiếp tục nói: "Không chỉ có như vậy, ta còn muốn vì tổ mẫu xây sân khấu kịch, mời gánh hát, nịnh lão nhân gia hài lòng, mặt khác còn muốn mua cho mẫu thân ruộng tốt, mua cho phụ thân ngựa tốt."
Tề Việt nghe nàng nói bỏ qua chuyện tính toán, cuối cùng nói: "Không nói tới ngựa tốt là vô giá, ngươi nói như vậy ít nhất cần mười vạn lượng bạc, trong một đêm ngươi sẽ phất lên sao?"
Mục Lương thần sắc bỗng nhiên dịu đi, không kiêu ngạo như trước, nhẹ nhàng nói: "Ta có Lâm Nhiên."
Đúng vậy, Lâm gia Thiếu chủ giá trị bản thân không thể đoán được, có nàng, gia tài bạc triệu của Lâm gia đều sẽ dùng tên Mục Lương để viết.
Tề Việt ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt nàng có chút sâu thẳm, phảng phất không phải đang ngắm cây cỏ, mà là đang ở nơi rất xa, khiến người ta không thấy rõ được tâm tư của nàng. Tề Việt bỗng nhiên cảm thấy đây không phải Thập Cửu mà hắn đã quen biết nhiều năm, chỉ là một người tham tài, nếu vừa ý không chừng sẽ có được tài sản của Lâm gia mà quên đi hạnh phúc của chính mình.
Trong lòng chua xót, Tề Việt xoay người rời đi, hắn đúng thật là không sánh được với Lâm Nhiên, tiền nhiều đến mức sai khiến được cả ma quỷ, ban đầu khai quốc, tuy có quyền thế, có chỗ dựa là Minh Hoàng, nhưng tước vị cũng chỉ là cái danh.
Hắn tịch mịch rời đi, đi ra hậu viện thì vừa vặn nhìn thấy Mục Năng đang vội vã bước nhanh, liền cúi người thi lễ: "Thúc phụ."
"Tề Việt cũng đến à, ta mới vừa gặp cha ngươi, ngươi vừa từ hậu viên ra sao?" Mục Năng ngừng lại, liếc mắt nhìn hướng sau lưng hắn, nghĩ đến A Lương hôn sự đã định, thuận miệng nói: "Sau này ngươi nên ít chạy đến chỗ này đi, A Lương đã đính hôn."
"Không phải là với đứa bé kia, mà là với vàng." Tề Việt rầu rĩ không vui oán giận một câu, đứa bé kia chỗ nào cũng có vàng, rõ ràng là đi một bước thôi cũng sẽ lạc trong vàng, từng bước sinh kim, đáng giá!
Mục Năng trong đầu đang nghĩ những chuyện khác, không có chú ý tới hắn đang lảm nhảm cái gì, không nhịn được phất tay để hắn về nhà: "Mau mau đi về nhà, cha ngươi nói ngươi về nhìn nhan sắc tiểu tức phụ, nghe nói là xinh đẹp tài nữ.".
Truyện Full"Lại là mỹ mão, có đẹp bằng A Lương không? Lại là tài nữ, có bằng A Lương đầy bụng kinh luân? Ngoại trừ A Lương, ai ta cũng không muốn." Tề Việt hừ hừ hai tiếng.
Mục Năng nhấc chân lên đạp một phát như lướt gió, mắng to: "A Lương gả cho tên ăn mày ven đường cũng không gả cho ngươi, lão tử không muốn chết, nhanh chóng đi về nhà, đừng đến ăn vạ A Lương nhà ta."
Một cước đá vừa vặn vào cặp mông tròn, trên cẩm bào lưu lại vết chân to tướng, Tề Việt cũng không giận, chỉ bưng cái mông lui về phía sau vài bước: "Ta có chỗ nào không được, thúc nhìn xem hậu viện của ta một nữ nhân cũng không có, ba tốt lương tài, rất thích hợp để chăm sóc A Lương."
Mục Năng chẳng muốn nhiều lời cùng hắn, làm thông gia cùng Bát Vương phủ, Minh Hoàng thứ nhất sẽ không đồng ý, bây giờ thế cuộc đang căng, ngay cả mấy vị Hoàng tử Công chúa đều co rút đầu làm người, giờ còn gả cho tên tiểu tử ngu ngốc kia, tuổi thọ khi giảm đi phân nửa.
Hắn tìm gậy định đánh, Tề Việt co giò chạy còn nhanh hơn thỏ.
Chờ người chạy không còn bóng dáng, hắn mới nhớ tới còn đi tìm A Lương, cuống quít bận bịu chạy đến hậu viện: "A Lương, A Lương!"
Gọi một tiếng chấn động, đứa bé trên giường trở mình bò dậy, mê man mà nhìn xung quanh, ngáp một cái chảy cả nước mắt, vú em liền ôm nàng lên, thấp giọng oán giận nói: "Vương gia này giọng ngang ngửa chiêng trống."
"A nương..." Đứa bé đang học nói, nói theo một từ, vú em tưởng nàng muốn gặp mẹ, lên tiếng an ủi vài câu, ôm nàng lên rửa mặt.
* A nương nghĩa là mẹ
Đứa trẻ lau mặt mà ngồi không yên, bò ra ngoài, bò qua ngưỡng cửa liền nhìn thấy hai người đứng dưới hiên, nghe bọn họ nói chuyện: "A Lương, việc này còn có thể tính lại, ngươi nếu không đồng ý, đợi tin đồn hạ xuống thì lựa chọn người yêu một lần nữa."
"A, nương..."
Hai người vừa xoay người, Lâm Nhiên khó khăn bò qua ngưỡng cửa, bộ đồ mới vừa thay giờ lại bẩn rồi. Mục Lương bất đắc dĩ, đi tới ôm lấy nàng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, cùng phụ thân nói: "Con không cần người yêu, mà nói cho cùng, lời Tề Việt nói người không nên để ý, Mục Tề hai nhà nếu làm thông gia chính là nước cờ thua."
Mục Năng nhớ ra ngày ấy tính tình nóng nảy, nghe tâm ý Tề Việt hồi nãy, không nhịn được thở dài: "Tiểu tử kia cũng không tệ, nếu như không phải buổi sáng hiện tại, ta cũng tình nguyện tin hắn."
"Phụ thân nghĩ nhiều rồi, con không có ý với hắn." Mục Lương nhanh chóng đáp lại, ôm chặt đứa bé trong lòng, không muốn Lâm Nhiên lại ôm tay nàng liếm, âm thanh mút vào nghe cũng thật chấn động nhân tâm.
Nàng vội nói: "Phụ thân đang bận, con không làm phiền người nữa." Nói xong liền ôm hài tử trở về, đem người đặt trong lòng nàng, chờ người đến múc nước rửa tay.
Lâm Nhiên nháy mắt mấy cái, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, một giây cũng không chịu thả lỏng, vẫn còn nhớ mùi vị của mu bàn tay lúc nãy.
Mục Lương không tính toán với trẻ con, chỉ vào mu bàn tay của chính mình, nói: "Không cho."
"A, nương!" Lâm Nhiên a vài tiếng mới nói ra hai chữ, nàng nói xong rung đùi đắc ý, thật là hài lòng.
Mục Lương nhíu mày một cái: "Là A Lương."
Lâm Nhiên lắc đầu: "A, nương."
Tác giả có lời muốn nói:Bé ngoan: Trách ta lạc?Cảm tạ tại 2020-01-14 19:02:28~2020-01-15 19:08:01 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: Cổ cổ, cà chua 1 cái;Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: 44° dưới cắt hổ 30 bình; Thanh Giản 5 bình;amazingpp 1 bình;Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!