Tác giả: Hao Thảo Bán Xa
Editor: Seody
Beta: Seody
Lúc cô ấy nói những lời này, sống lưng tôi cực kỳ lạnh lẽo. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn ôm may mắn, hy vọng những điều cô ấy nói chẳng qua chỉ là dọa tôi mà thôi.
Nhưng không ngờ năm năm trôi qua, phụ hoàng băng hà, dung mạo của tôi cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, cuối cùng tôi cũng biết cô ấy thật sự nguyền rủa tôi.
Tôi chỉ có thể dùng hết cách, che đậy một nửa diện mạo của mình.
Sau khi đăng cơ tôi không lập Hoàng hậu, mọi người đều nói tôi nghĩa nặng tình sâu với Thái tử phi.
Chỉ có đại thái giám theo tôi từ nhỏ mới biết được thật ra mỗi tối tôi đã làm gì với người đó khi mang danh thảo luận việc nước.
Mười năm trôi qua trong nháy mắt, tôi vẫn còn là một thiếu niên, nhưng anh đã có nếp nhăn và tóc bạc.
Cuối cùng anh cũng phát hiện trên người tôi không thích hợp.
Anh cho rằng tôi đã tìm được một phương pháp nghịch thiên hay một cuốn sách cấm nào đó, anh khó chịu lải nhải với tôi, mà tôi trước sau lại không muốn nói cho anh tình hình cụ thể và chi tiết.
Nói với anh cái gì bây giờ?
Nói tôi vì anh mà hại chết một cô gái trẻ sao?
Tôi cho rằng chỉ cần tôi mãi không nói, qua hai ngày anh sẽ quên mất thôi, chúng tôi sẽ hòa hợp lại như xưa.
Thế nhưng những gì tôi nhận được lại là tin tức thiếp thất của anh mang thai đứa bé.
Trời mới biết tôi ghen ghét biết bao nhiêu.
Nhưng mà, đây là con của anh, tôi… không đành lòng xuống tay.
Ngày con anh chào đời, tôi không bước vào phủ đệ của anh mà chỉ phái đại tổng quản đi tặng một phần hạ lễ long trọng.
Đã lâu rồi chúng tôi không gặp mặt, ngoại trừ lúc thượng triều có thể nhìn thấy nhau, hầu như tôi không hề đơn độc gặp mặt anh.
Tôi biết anh hy vọng tôi sẽ làm một Hoàng đế tốt, nhưng chỉ cần tôi nhìn thấy anh, cuộc đời tôi đã được sắp đặt không thể lấy vợ sinh con, cũng sẽ mất đi năng lực cơ bản nhất trở thành một hoàng đế xứng chức.
Ngày hôm sau trong triều đình, anh dâng cho tôi một tấu chương, bên trên dòng chữ là khuyên bảo tôi lập hậu.
Đột nhiên tôi bắt đầu hận anh.
Là thật sự hận anh.
Nhưng tôi càng hận mình.
Tại sao tôi lại là hoàng đế?
Tại sao anh yêu tôi, nhưng lại càng yêu cái thiên hạ này.
Sau đó, một kiếp của anh kết thúc thật nhanh, nhanh đến mức làm tôi trở tay không kịp.
Ngay sau tháng tôi quyết định lập hậu, anh thỉnh chỉ đi cứu trợ thiên tai.
Tôi biết là anh không muốn tận mắt nhìn thấy tôi lập hậu, nên phê chuẩn. Anh đi cứu trợ sáu tỉnh miền Nam bị lũ lụt, bị bạo dân gây thương tích, bạo bệnh mà chết ngay đêm đó.
Tôi nhìn tờ tấu chương kia, như thể đang xem một quyển truyện tranh, bên trên đều là chê cười hoặc nhận xét.
Tôi không nghĩ chuyện này là sự thật.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thi thể anh, tôi lại không thể không tin.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy trời sụp đất nẻ.
Tôi có thể làm gì đây?
Mơ màng hồ đồ trôi qua nửa năm, thông đồng với thái giám và ngự y bên người cùng với Nhuận Thân Vương, tôi không có con nối dõi, khi giả chết ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về con trai của Nhuận Thân Vương.
Cứ như vậy, tôi thoát khỏi cái hoàng cung đó.
Tôi không biết mình phiêu bạc trên thế gian bao lâu mới gặp kiếp thứ hai của anh, nhưng thật éo le, lúc ấy anh đã kết hôn sinh con.
Tôi chỉ có thể giả vờ làm đối tác làm ăn với anh, ở bên cạnh anh một đời.
Kiếp thứ ba.
Kiếp thứ tư.
Kiếp thứ năm.
…
Một kiếp trôi qua nối tiếp một kiếp.
Tôi không chết được, cũng không thể già đi, chỉ có thể xem anh lẽ sống duy nhất đời mình.
Thế nhưng kiếp này tôi phát hiện mình già đi.
Tôi biết thật sự mình đã không còn yêu anh từ lâu.
Hoặc là nói thời gian đã mài mòn tình yêu của tôi.
Tôi hận anh cứ mãi bỏ lại tôi trên đời này, khiến tôi không ngừng tìm kiếm anh, mà anh cái gì cũng không biết.
Vì vậy, tôi già đi.
Thế nhưng tôi vẫn ở lại bên người anh.
Không yêu, nhưng vẫn không rời khỏi anh.
Bởi vì anh là lẽ sống của em khi có mặt trên đời này.
Tôi mở laptop, viết lại những chuyện về mình vào bản thảo.
Trong lòng mênh mông không thể dứt bỏ tình yêu đã sớm mất đi.
Tất cả những gì còn sót lại là sự bình yên vô tận chờ đợi đến cuối đời.
Thiếu niên có thể không già đi, nhưng tình yêu cũng sẽ có hồi kết.
Tiêu tan cũng không sao, biến thành tình thân cũng được.
Chỉ còn lại mệt mỏi.
Năm đó không rời không bỏ, thề thốt cùng tồn tại cùng tan biến, cuối cùng chỉ còn lại tình thân.
Mong rằng sau kiếp chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.HẾT TRUYỆN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT