Khi Cố Nam Thành đến trước nhà họ Phạm, trời cũng đã xâm xẩm tối. Ông Phạm thấy con rể lần đầu tiên đến nhà của mình, cũng ngẩn cả người.
- Con đến đón Tú Vân à? Con bé vừa mới ra ngoài mua đồ cùng với bà nội con rồi.
Cơn giận của Cố Nam Thành vẫn chưa lắng xuống, nhưng đứng trước mặt ông Phạm Văn Trác là trưởng bối, cũng không tiện thể hiện thái độ. Mặc dù người này là cha của Phạm Tú Vân, nhưng anh gặp ông nhiều lần, vẫn luôn ngưỡng mộ vị chính trị gia công tư phân minh này.
Anh chậm rãi ngồi xuống, không nhận chén trà mà ông Phạm đưa cho mình, chỉ hỏi:
- Chú có biết Tố Nhiên không? Đường Tố Nhiên.
Anh từ trước đến giờ vẫn không gọi ông là bố.
Tay của người đàn ông trung niên khựng lại giữa không trung, một hồi lâu sau, ông mới hỏi:
- Con hỏi như vậy chắc cũng điều tra được rồi nhỉ. Tố Nhiên là con gái riêng của người vợ thứ hai mà chú lấy về. Hai nhà thành một, nhưng mẹ chú không thích mẹ Tố Nhiên, nên ở bên ngoài chẳng ai biết cả. Tố Nhiên cũng đi du học nhiều năm không về. Con bé không thích chú lắm, chẳng mấy khi đến nhà chơi. Chắc con bé chê nhà chú nhỏ, không có đủ phòng cho nó chăng.
Ông Phạm vừa nói vừa cười ha hả, giống như hoài niệm, lại giống như là bất đắc dĩ. Nhưng Cố Nam Thành nghe được từ trong miệng ông rất nhiều thông tin.
Đường Tố Nhiên không ở chung với người nhà họ Phạm, sau khi đi du học về chắc cô dọn đến cùng với Lục Nghiêm.
Ông Phạm uống xong một chén trà lại hỏi:
- Con đến đây chỉ để hỏi về Tố Nhiên thôi à? Con với con bé rất thân thiết hả?
Cố Nam Thành cũng là người lõi đời, làm sao không biết rằng "bố vợ" đang thăm dò mình. Anh không đổi sắc mặt, thản nhiên trả lời.
- Cô ấy cho Tiểu Triết máu, con nghĩ rằng có lẽ cô ấy với nhà họ Phạm có quan hệ gì đó. Hóa ra không phải là chị em ruột.
Ông Phạm lại cười rộ lên, rất sảng khoái:
- Con không biết đâu, có một chuyện thú vị là hai chị em nó lại có cùng nhóm máu. Tố Nhiên chắc được di truyền từ bố, còn Tú Vân thì di truyền từ mẹ. Trước kia hai đứa thân nhau lắm, chỉ có điều sau này mỗi đứa mỗi ngả, chú lại thấy tiêng tiếc.
Cố Nam Thành nhìn đồng hồ, bên ngoài đã tối hẳn. Cùng lúc đó, cánh cửa nhà họ Phạm cũng bị mở ra.
- Ủa Nam Thành, sao con lại ở đây vậy? Đến đón vợ con à? Bà có tài xế đưa đến mà. - Bà Ngọc Quỳnh vừa mới vào nhà đã tíu tít, rồi quay sang Phạm Tú Vân. - Đấy con xem, mình mới đi một chút mà thằng bé đã sốt ruột, xuống máy bay là phải đến tìm ngay.
Phạm Tú Vân gượng cười, nhưng sắc mặt căng thẳng đã bán đứng cô ta. Cố Nam Thành đứng lên, xin phép ông Phạm:
- Nếu như Tú Vân với bà nội con về rồi thì con xin được đưa hai người về. Chú bị bệnh, giữ gìn sức khỏe.
Phạm Tú Vân vội nói:
- Để em ở lại với bố một chút, anh đưa và về là được rồi. Lâu lắm rồi em mới về nhà ngoại.
Cố Nam Thành chủ động ôm hờ vai của cô ta, đoạn quay sang nói với mọi người:
- Em hậu đậu ở lại làm gì. Anh vừa mới về nước, muốn nói chuyện với em một chút. Chắc bố em cũng không phản đối đâu.
Phạm Tú Vân bị dọa đến nỗi trắng cả mặt, nhưng bà Ngọc Quỳnh vốn đã cười tít mắt khi thấy cháu trai cháu dâu hòa thuận, còn ông Phạm thì không biết chuyện gì xảy ra, nên không hiểu được tín hiệu cầu cứu của cô ta.
- Hai đứa cứ về nhà đi, bố không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi.
Bà Ngọc Quỳnh thấy vậy thì niềm nở:
- Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đưa cháu dâu về. Hai vợ chồng nó lâu ngày mới gặp, cậu yên tâm giao Tú Vân cho chúng tôi chăm sóc là được rồi nhé.
- Được được ạ. - Ông Phạm cũng rất vui mừng đồng ý.
Chỉ có Phạm Tú Vân là không thoải mái chút nào. Người ngoài nhìn thấy hai vợ chồng thân mật với nhau, nào hay Cố Nam Thành đang bóp chặt vai của cô ta không cho phản kháng. Anh giống như thú dữ, ánh mắt thâm độc kia như muốn ăn tươi nuốt sống người trong lòng, khiến cô ta lạnh người.
Phạm Tú Vân vốn không nghĩ Cố Nam Thành sẽ về sớm như vậy.
Bà Ngọc Quỳnh giờ đã lên xe khác, chỉ còn Phạm Tú Vân bị ép lên xe của anh. Xe khởi động phóng vùn vụt trên đường, gần đạt đến tốc độ cao nhất.
Đến khi thấy cách trung tâm thành phố càng ngày càng xa, cô ta mới dè dặt hỏi:
- Anh đang đưa em đi đâu vậy, đây đâu phải là đường về nhà?
- Tôi chưa từng nói là tôi sẽ đưa cô về nhà thì phải. – Cố Nam Thành kéo phanh dừng xe lại, làm cho Phạm Tú Vân ngã dúi về phía trước. – Xuống xe!
Phạm Tú Vân còn đang loay hoay thì bị đẩy xuống xe, lảo đảo mãi mới đứng vững được. Cô ta há miệng muốn hỏi, chợt thấy anh chìa một cuốn sách ra.
Thứ này không còn ai biết rõ hơn chính cô ta.
- Cô đưa cái này cho Tiểu Triết đúng chứ? Nói xem, rốt cuộc cô muốn gì?
Phạm Tú Vân mím môi thật chặt, trong hai mắt đẫm lệ, nước mắt tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Cô ta không ngờ rằng Cố Nam Thành phát hiện nhanh như vậy, lại còn đưa cô ta đến nơi đồng không mông quạnh này để ép cung. Anh là người không dễ bị lừa, Phạm Tú Vân biết nếu bây giờ mình còn quanh co chối quẩn, thì e rằng sẽ bị ném lại chỗ này không thương tiếc.
Bây giờ trời đã tối rồi, xe cộ đi lại vắng tanh, mà chẳng biết rằng sẽ gặp mấy thành phần bất hảo như thế nào. Phạm Tú Vân không dám làm liều.
Cô ta gật đầu:
- Là em đưa cho Tiểu Triết. Anh tốt nhất đừng động vào em, cũng đừng có ý định ném em lại đây. Em để lại một bản sao ảnh trong máy của bạn mình, nếu như vài ngày không thấy em liên lạc, anh ta sẽ gửi ảnh đi.
Cố Nam Thành cười lạnh lẽo:
- Cô cũng đã học được trò uy hiếp rồi đấy nhỉ? – Ánh mắt của anh sâu thăm thẳm, như ngàn nhát dao đục vào tận linh hồn của Phạm Tú Vân. – Vậy cô muốn gì?
- Em không muốn ly hôn. – Cô ta ưỡn ngực trả lời. – Em cần danh phận mợ chủ nhà họ Cố. Nếu như anh muốn bảo vệ Đường Tố Nhiên thì chỉ còn cách này thôi. Anh nghĩ xem, trên danh nghĩa cô ta là em chồng của anh, tấm ảnh này mà lộ ra, sợ là cả đời này cũng không ngóc đầu lên được.
Cố Nam Thành phải công nhận rằng Phạm Tú Vân đã bắt được điểm yếu duy nhất của anh.
Nếu như chuyện của hai người bị phát hiện, không chỉ người đời thóa mạ Đường Tố Nhiên, mà ông nội anh cũng nhất định không tha cho cô. Ông ở trong giới chính trị bao nhiêu năm rồi, nếu mượn danh nghĩa “trừng trị một kẻ phá hoại giá can của người khác” để hành động, cô gần như không có đường sống.
Cố Nam Thành không thể can thiệp vào quyết định của ông được.
Anh dựa lưng vào xe ô tô, sắc mặt vẫn bình thản, dùng tư thế tự tin của mình để trấn áp Phạm Tú Vân, làm cô ta không ngừng sốt ruột trong lòng.
- Bố cô, chú Phạm nói cô và Tố Nhiên từng rất thân thiết. Thật sự nghe ông ấy nói rất chân thành, suýt chút nữa là tôi đã tin rồi. – Anh chậm rãi nhả ra từng chữ.
Cả người Phạm Tú Vân cứng còng, nhưng cô ta vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên:
- Xem ra anh đã biết cô ta là ai rồi. Em không ngại nói rằng em ghét cô ta. Cô ta tỏ vẻ cao thượng thương yêu em gái, lúc nào cũng vậy, nhưng thực tế thì sao? Cô ta thề cả đời sẽ không yêu anh, nhưng sau lưng lại cùng anh đi Áo, quyến rũ chồng của em gái mình. Cô ta đáng lẽ ra phải bị trời đất nguyền rủa mới đúng...
- Im miệng. – Cố Nam Thành cắt ngang lời của Phạm Tú Vân. – Tôi không đánh phụ nữ. Nhưng cô đi quá giới hạn của tôi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT