- Cô muốn nói gì thì nói đi, hà cớ gì phải kéo tôi ra tận trung tâm thương mại thế này? – Đường Tố Nhiên cầm một chiếc vòng tay màu ngọc bích lên, vô thức sờ đường vân hình hoa sen khắc trên đó rồi nói.
Hai người vốn chẳng thân thiết đến nỗi phải mang nhau đi lựa đồ, nên khi Ngọc Vũ Thanh nằng nặc kéo cô đi, Đường Tố Nhiên đã biết người này có gì đó muốn nói riêng với mình.
Quả nhiên cô ấy cũng không giấu.
- Chị muốn hại chết anh Nam Thành hả mà lại nói với anh ấy chuyện kết hôn bây giờ? Chị biết rõ ràng anh ấy yêu chị, nhưng lại mang chồng sắp cưới của mình đến thách thức anh ấy. Chị bị điên hả?
Đường Tố Nhiên đặt chiếc vòng xuống, thản nhiên hỏi:
- Không phải là cô cũng thích Cố Nam Thành à? Lúc này cô phải ở đó dỗ dành anh ấy, rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mới đúng. Cô đâu cần thiết phải chạy theo tình địch để thuyết phục tôi đối tốt với anh ấy?
- Đừng có sỉ nhục tôi. – Ngọc Vũ Thanh nghẹn họng. – Tôi thích anh ấy, nhưng không phải dạng bất chấp có được như Phạm Tú Vân kia đâu. Hơn nữa người anh ấy thích lại chẳng phải tôi, ở đó có ích gì? Tôi không hiểu được, người như tôi muốn có cũng không được. Chị có tất cả thì lại vứt bỏ. Rõ ràng tôi thấy chị với anh ấy rất yêu nhau mà.
Ánh mắt của Ngọc Vũ Thanh rất thanh sạch, giống như cái tên của cô ấy, làm cho Đường Tố Nhiên bất giác nhớ đến mình thời còn trẻ. Hình như trong quá khứ, cô cũng từng rực rỡ như vậy, dám yêu, dám hận, dám thổ lộ.
Cô gái này bản tính không xấu, chỉ là hơi kiêu ngạo quá.
- Cô không hiểu tôi đâu, cũng không ở trong hoàn cảnh của tôi. – Đường Tố Nhiên thở dài, tự giãi bày, nhưng cũng là tự chà vào vết thương của chính mình. – Tú Vân là em gái của tôi, tôi cũng rất quý Tiểu Triết. Cô có thể làm mọi thứ vì người mình yêu, nhưng tôi không vượt qua được giới hạn đạo đức của mình được.
- Cô... cô nói cái gì? – Mặt của Ngọc Vũ Thanh chợt trắng bệch, có lẽ cũng vì quá sốc trước sự thật này. – Mà kể cả có là thật... cô cam nguyện gả cho Lục Nghiêm sao?
Đường Tố Nhiên vỗ vai cô gái, như an ủi động viên người em nhỏ của mình:
- Tôi không nói dối cô đâu, hai chúng tôi vốn chẳng thể nào ở bên nhau được. Thực ra lấy Lục Nghiêm cũng không thiệt chút nào, anh ấy là người mà sáu năm trước tôi yêu sâu đậm. Giờ chúng tôi chỉ đang trở về vạch xuất phát, để cho mọi thứ đúng vị trí của nó mà thôi.
Đường Tố Nhiên một mực thuyết phục Ngọc Vũ Thanh rằng mình “vẫn ổn”, nhưng mỗi lời nói ra lại như khứa vào tim cô. Ngay bàn thân người nói còn chẳng tin được, huống hồ là một người nghe.
Cô còn đang định quay lưng đi thì nghe Ngọc Vũ Thanh nói:
- Bác tôi từng dạy, nếu như thích ai đó thì phải bảo vệ người đó, phải nói sự thật, để cả đời không phải hối hận. Tôi không có tư cách khuyên cô, nhưng Tố Nhiên, cô không lừa được Lục Nghiêm đâu.
Đường Tố Nhiên nghe thấy hai từ “bác tôi”, chợt quay lại hỏi:
- Bác cô có phải là Ngọc Duy Khiêm?
Ngọc Vũ Thanh nhíu mày ngạc nhiên:
- Tại sao cô lại biết bác ấy? Bác ấy mất hơn hai mươi năm rồi, tôi không nghĩ đến có người còn nhớ đến.
Đường Tố Nhiên “à” một tiếng:
- Ửng cử viên trẻ nhất của chức thị trưởng thủ đô, tất nhiên là tôi biết rồi. Chúng ta về thôi.
***
Khi Đường Tố Nhiên và Ngọc Vũ Thanh trở lại bệnh viện, không khí giữa Cố Nam Thành và Lục Nghiêm đã hoàn toàn đóng băng.
- Em mua được gì vậy? – Lục Nghiêm thấy hai người vào thì vội tiến lên hỏi.
- Không có gì cả. – Đường Tố Nhiên tiếp lời. – Em không hợp thẩm mĩ với mấy đồ ở đây lắm. Mà cũng không cần quá xa hoa làm gì cả.
Dù gì, cô và Lục Nghiêm cũng không làm đám cưới công khai.
Bà Thùy Dung như một quả bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể phát điên lên khi nhớ lại cái chết của Trường An. Cô biết rằng Lục Nghiêm sẽ không thuyết phục được bà, thậm chí còn không dám mở lời.
- Anh vừa hay cũng không thích không khí ở nơi này lắm, quá lạnh. – Anh nắm tay cô thân mật. – Hay là mình về nước sớm, anh Nam Thành ở đây có Vũ Thanh lo rồi.
Rồi ghé sát vào tai cô, anh nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, nhưng trong mắt người khác lại có mùi vị rất ám muội:
- Ngày mồng hai tháng sau là ngày lành tháng tốt...
Đường Tố Nhiên biết anh muốn nói gì, thong thả gật đầu, thốt:
- Được!
Trong lúc đồng ý, ánh mắt của cô vô tình lướt qua Cố Nam Thành, anh vẫn ngồi im lặng như một bức tượng đá không còn sức sống.
Cô đang làm sai hay đúng? Đường Tố Nhiên tự hỏi, nhưng không ai trả lời cho cô biết.
Cố Nam Thành vốn đang ngồi im, chợt lên tiếng:
- Bao giờ thì em mới trả Đạm Hà cho anh?
Hiển nhiên anh đã biết cô nhìn mình nên mới hỏi như vậy.
Đường Tố Nhiên nắm thật chặt vật đang được giấu rất sâu trong túi áo khoác của mình, hơi khàn giọng:
- Xin lỗi, em lỡ đánh mất, không tìm được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT