Đường Tố Nhiên không biết rõ về Cố Nam Thành, nhưng biết chắc rằng Lục Nghiêm rất sợ anh. Cố Nam Thành khác với những đứa trẻ khác, vừa sinh ra đã được bồi dưỡng để phục vụ cho quân đội. Nếu như không vì có vết thương ở xương sống, anh cũng không giải ngũ về làm một doanh nhân.
Thực tế khi nói đến Cố Nam Thành, cả Lục Nghiêm lẫn Đường Tố Nhiên đều rất nể phục.
Đây là lần đầu tiên cô thấy khí thế của anh.
"Về nói lại với cô nữa. Đừng tưởng rằng ông nội đi nghỉ dưỡng mà không biết cô đã làm gì. Bệnh viện là tài sản của nhân dân. Nhà họ Cố bao nhiêu đời vào sinh ra tử bảo vệ tổ quốc, không phải là để dung dưỡng khiến con cháu làm càn không coi pháp luật ra gì."
Lục Nghiêm kéo Đường Tố Nhiên ra sau lưng mình.
"Chuyện của gia đình em anh không cần thiết can thiệp quá nhiều. Mẹ em tùy hứng nhưng cũng đã biết sai rồi, còn Tố Nhiên, dù sao cũng là người nhà họ Lục, không phải là người họ Cố đâu."
Lục Nghiêm nhấn mạnh vào hai chữ "gia đình", thể hiện rõ địch ý với Cố Nam Thành. Hai người đàn ông ưu tú đứng cạnh nhau, khí thế không hề phân cao cấp.
Một cựu quân nhân, một doanh nhân trẻ tài năng hàng đầu.
Cố Nam Thành không để ý đến ánh mắt giận dữ kia, cũng không muốn lý giải xem đứa em họ của mình đang nghĩ gì. Anh cầm lấy tay Lục Nghiêm, nắm chặt.
Hiển nhiên sức lực của người từng cầm súng chiến đấu và một giám đốc trói gà không chặt rất khác nhau. Lục Nghiêm bị đau theo bản năng buông tay ra, đến khi kịp phản ứng lại thì Đường Tố Nhiên đã đứng sau lưng Cố Nam Thành rồi.
"Anh muốn làm cái gì vậy hả? Cô ấy là vợ của em."
"Chỉ là trên danh nghĩa thôi." Cố Nam Thành không biết xấu hổ đáp lại. "Kể cả có là vợ chồng thật thì cô ấy đi đâu cũng không phải là điều cậu có thể quyết định được."
"Anh..."
"Tổng giám đốc, ông nội anh gọi. Ông bảo cho anh một phút."
Câu nói của Trương Nhu ngăn chặn trận quyết đấu xảy ra. Lục Nghiêm nhìn Đường Tố Nhiên nép sau lưng anh họ mình, cơn giận bốc lên tận đầu.
Nhưng nếu bây giờ anh không lên, mà ông nội lại phát hiện anh đánh nhau với Cố Nam Thành vì cô, chắc chắn mọi việc còn khó giải quyết hơn.
"Tự biết thân phận của mình." Lục Nghiêm bỏ lại một câu, không biết là nói với ai rồi quay người đi.
Trong sảnh dần trống trải, mọi người tản đi ngay.
Đường Tố Nhiên mệt mỏi ngồi xuống ghế chờ, trong lòng cảm khái. Xem ra dù có ra tù rồi, cuộc sống sau này của cô cũng chẳng dễ dàng gì. Đừng nói hai nhà quyền quý nhất Hàng Châu, một mình Lục Nghiêm đã có thể khiến cho cô không sống nổi.
"Cà phê hay là trà?" Cố Nam Thành chợt cất tiếng hỏi.
"Ừm... tr...trà, mà cho tôi li cà phê đi." Cô ngơ ngác mãi mới trả lời được. "Cảm ơn anh."
"Không có gì cả. Tôi mới phải cảm ơn cô mới đúng." Cố Nam Thành lấy một lon cà phê từ trong máy bán đồ uống đưa cho Đường Tố Nhiên. "Thật ra phải nói là nhà họ Cố nợ cô. Cô Đường, giọng nói của cô rất đặc biệt, muốn giấu cũng không giấu được."
Đường Tố Nhiên vừa mở lon uống cà phê, nghe thấy thế thì bị sặc.
"Tôi muốn về."
Cô thấy tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây, mà lên xe của Cố Nam Thành là cách tiết kiệm thời gian nhất. Chỗ này toàn tai mắt của bà Thanh Dung và Lục Nghiêm, chẳng biết sau này có chuyện gì nữa.
Nào ngờ Cố Nam Thành chẳng hành động theo lẽ thường. Anh kéo tay Đường Tố Nhiên, không cho cơ hội phản kháng nào: "Tiện đường, để tôi đưa cô về."
"Thực ra chuyện này chỉ là tôi tiện tay thôi." Vừa lên xe, Đường Tố Nhiên đã vội giải thích. "Tôi tình cờ gặp Tiểu Triết, cũng không biết thằng bé là con anh. Sau này biết thì cũng không muốn nói. Dù gì quan hệ của tôi với hai nhà Cố, Lục cũng không được vui vẻ cho lắm."
Cố Nam Thành chẳng tiếp lời, hơi nhướng mày rồi lại gần cô.
"Anh... anh làm gì vậy?".
Truyện SắcCạch.
"Lần sau lên xe thì phải biết thắt dây an toàn, nguy hiểm." Cố Nam Thành không giải thích, chỉ dùng hành động trả lời.
Trong xe im lặng đến lạ. Đường Tố Nhiên ngoan ngoãn uống cà phê, không nhịn được nữa bèn hỏi: "Anh không cần thiết phải bảo vệ tôi. Lục Nghiêm, hôm nay anh ấy có vẻ rất giận. Thực ra sau hôm đó, tôi đã quen với cách mà anh ấy đối xử với mình rồi."
Cố Nam Thành vẫn không nói gì, mà hình như sắc mặt của anh cũng không vui lắm. Không khí trong xe ngày càng trầm xuống. Đường Tố Nhiên hơi khẩn trương. Cô lục túi xách của mình, lấy một miếng ngọc ra nắm chặt. Đây là thói quen của cô, mỗi khi căng thẳng, nó có thể khiến cô trấn tĩnh lại một cách lạ kì.
"Tại sao cô lại có nó?" Ánh mắt của Cố Nam Thành dừng lại trên miếng ngọc khoảng một giây.
"Tôi giữ nó cũng đã mười ba năm rồi." Khuôn mặt cô đầy hoài niệm. "Cái này là của Lục Nghiêm."
"Nó tặng cô hả?" Cố Nam Thành hỏi dồn, thái độ dường như hơi kiên quyết.
Đường Tố Nhiên lắc đầu: "Không phải. Cái này tôi nhặt được. Sau đấy tôi và Lục Nghiêm yêu nhau, tôi mới thấy anh ấy đeo một chiếc giống y hệt. Anh ấy bảo rằng cái này anh ấy đánh rơi, nhưng giờ tặng cho tôi. Kể ra duyên phận rất kì lạ, hôm ấy tôi lạc trong rừng, rơi vào một hố bẫy, những tưởng sẽ chết rồi, nào ngờ anh ấy xuất hiện cứu tôi."
Cô im lặng một lúc, như đang chìm trong hồi ức tốt đẹp: "Tôi chẳng có gì để tìm anh ấy cả, ngoại trừ miếng ngọc này. Thế rồi chúng tôi vô tình gặp nhau, yêu nhau. Đến lúc Lục Nghiêm tỏ tình tôi mới biết người năm đó cứu mình là anh ấy, cũng biết giữa hai người từng có một đoạn duyên phận như thế."
Cố Nam Thành thắng gấp xe, khiến cho Đường Tố Nhiên ngã dúi về phía trước. Cô chau mày, quay sang muốn kêu ca thì thấy mặt anh trông rất khó coi.
"Anh sao vậy?"
"Không có gì. Đèn đỏ thôi." Cố Nam Thành tiếp tục lái xe đi. Giọng anh vang lên trong xe hơi nặng nề. "Thật ra đấy là miếng ngọc mà ông nội tôi tặng cho các cháu. Nếu như người nhà họ Cố đưa miếng ngọc đó cho cô, chứng tỏ rằng cô rất quan trọng với người đó."
Đường Tố Nhiên hơi kinh ngạc. Thì ra miếng ngọc này có lai lịch như vậy, vậy mà Lục Nghiêm chưa từng nói với cô.
"Vậy miếng ngọc của anh đâu?" Cô bỗng nhiên hơi tò mò.
Chắc... anh sẽ không đeo thứ lòe loẹt này trên người đấy nhỉ.
Kết quả Cố Nam Thành thản nhiên đáp: "Đưa cho người khác rồi."
Cô xoa đầu mình: "Tôi đúng là ngốc quá. Của anh thì tất nhiên ở chỗ Tú Vân rồi."
***
Lời tác giả ở dưới bình luận.