Chương 199:
Mấy bà cô trong làng đứng xung quanh thấy vậy vội vàng can ngăn, trong phút chốc, nhà họ Tô hỗn loạn hết cả lên.
Tô Tuệ Anh đau đầu xoa xoa thái dương, những tưởng rằng về nhà là có thể yên bình, còn đây lại toàn gì với gì thế này?
Bà Tô đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, một ý nghĩ hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu bà.
Đợi đến khi mấy bà cô nhiều chuyện giải tán, bà Tô lập tức kéo Tô Tuệ Anh lại, giọng điệu hết mực quan tâm hỏi han: “Tuệ Anh à, cái cậu con trai người thành phố lần trước đi cùng với con ấy, hai con tiến triển đến đâu rồi rồi?”
Tô Tuệ Anh đau khổ, chậm rãi lắc đầu đáp: “Bọn con… chia tay rồi.”
Bà Tô nghe xong liền mở to mắt, mừng thầm trong lòng, nhưng cố gắng kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, giả vờ ra vẻ thương tiếc nói: “Mẹ đã sớm nói với con rồi mà, chúng ta là người nông thôn, làm sao xứng với gia đình danh giá ấy chứ, chia rồi thì thôi, con cũng đừng buồn quá, làm người cần phải thật thà, những cái đấy với không tới đâu, nhất định đừng mơ mộng hão huyền.”
Tô Tuệ Anh nghe đến phiền lòng “Mẹ, con biết rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc, con hơi mệt rồi.”
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Vừa nói vừa muốn đứng dậy đi về phòng.
Nhưng ý đồ thật sự bà Tô vẫn chưa nói ra thì làm sao có thể để Tô Tuệ Anh đi được kia chứ, vội vàng kéo Tô Tuệ Anh lại, tiếp tục nói: “Tuệ Anh à, lần trước lúc giúp mẹ giải quyết hôn ước của con với Nhất Phong, mẹ đã nói qua sẽ tìm cho con một đối tượng, bây giờ vừa hay con đang ở nhà, hay là mẹ nhờ bà mai tìm một nhà nào tốt ở làng mình cho con nha!”
Sau khi từ thành phố trở về, bà Tô liên tục lo lắng Tô Tuệ Anh sẽ phá hoại mối quan hệ của Tô Tuệ Vân và Hoắc Anh Tú, lần này nếu bà có thể tìm một mối hôn sự ở quê nhà cho Tô Tuệ Anh, thì Tô Tuệ Anh-mối đe dọa này tự khắc sẽ được loại bỏ, còn về mối hôn sự này có phải môn đăng hộ đối hay không, thì còn phải xem tâm trạng của bà. Bà Tô thầm nghĩ một cách độc ác.
Tô Tuệ Anh vừa nghe bà Tô lại có thể giống như đám người nhàn rỗi lúc này cũng muốn giới thiệu người cho cô, phiền muộn trong cô càng tăng thêm, ngước mắt lên, ánh mắt đầy kiên định nói: “Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn, với lại bây giờ mọi người đều là tự do yêu đương, xem mắt gì đấy đã qua lâu rồi, tóm lại con không xem mắt, càng không thể kết hôn.”
Nói xong, Tô Tuệ Anh xoay người bước về phòng mình, sau đó đóng chặt cửa phòng lại.
Thể xác và Tiên Phong cô hiện tại vô cùng mệt mỏi, vừa chia tay Sở Trình Thiên xong, vết thương trong tim vẫn còn đang rỉ máu, bà Tô lại có thể nhắc đến chuyện qua lại với người con trai khác ngay vào thời điểm này, bất luận thế nào cô cũng không chấp nhận được.
Vả lại, với tầm nhìn của bà Tô thì tìm đâu ra được nổi một đối tượng tốt ở quê đây?
Có tốt đến cỡ nào cũng làm sao sánh được với Sở Trình Thiên?
Từng yêu người con trai ấm áp dịu dàng như Sở Trình Thiên, Tô Tuệ Anh nghĩ, cả đời này cô cũng chẳng thể yêu thêm người con trai nào khác được nữa.
Bà Tô sớm đã đoán ra được Tô Tuệ Anh sẽ một mực từ chối, nhưng việc mà bà đã quyết rồi thì Tô Tuệ Anh có từ chối cũng vô dụng, liếc nhìn về phía phòng Tô Tuệ Anh đang đóng chặt cửa một cái, bà Tô rít lên lạnh lùng một cái, cầm cái ví trong tủ trên đầu giường dắt vào người rồi ra khỏi nhà, đi về phía cuối làng.
Mà cuối làng chính là nhà bà mối duy nhất của Thôn Long Giang-dì Mã.
Ngày thứ hai, lúc ông Tô vác cuốc đi ra đồng làm việc, bà Tô cũng vội vàng ra khỏi nhà.
Không lâu sau, vừa mới đi nhưng đã quay trở lại, sau lưng còn xuất hiện thêm một người đàn ông.
Người đàn ông này vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ khoảng 19 tuổi, cậu ta cũng rất béo, ít nhất cũng phải 100 kg trở lên, có điều, da của cậu ta rất trắng, hơn nữa đôi mắt còn rất to và đen láy, thế nên cho dù béo như vậy, dáng vẻ của cậu ta cũng không quá xấu, thậm chí còn lộ ra vài phần đáng yêu.
Đang lúc Tô Tuệ Anh ủ rũ thu dọn phòng, vừa nhìn thấy bà Tô đột nhiên dẫn về nhà một tên béo như vậy, liền không nén được sự sững sờ.