Chương 147:

“Giang Sa, là em sao?”

Bà Tô hỏi một câu dò xét.

“Chị tìm tôi có việc gì?”

Giọng của người phụ nữ này rất lạnh, lanh như băng, không có một chút ấm áp: “Tôi không phải đã nói với chị rồi sao, nhất định không được tới tìm tôi, trừ phi Niêu Niêu của tôi xảy ra chuyện.”

Nói đến hai chữ Niêu Niêu, trong giọng nói lạnh băng của người phụ nữ có chút ấm áp.

Ngay sau đó người phụ nữ đó xoay ghế hướng về bà Lâm, chợt đứng lên, tiến lại gần bà Lâm, ánh mắt sáng như đuốc gấp gáp nói: “Lẽ nào Niêu Niêu của tôi xảy ra chuyện sao?”

Người phụ nữ này quay người lại, bà Tô cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của người này.

Ngay lập tức trong lòng không khỏi than khóc, sao số kiếp lại bất công như vậy chứ?

Năn nay bà cũng chỉ bốn năm tuổi mà thôi, mà đã tóc bạc da đồi mồi, như một người phụ nữ già dưới quê, còn người phụ nữ trước mắt, Giang Sa, bà ấy chỉ thua bà năm tuổi thôi.

Rõ ràng đã 40 tuổi, lại trông tựa như 30 tuổi, da trắng nõn như xưa, mịn màng như ngọc, vóc người thon thả, vòng nào ra vòng nấy, dung mạo mỹ lệ như trước, xinh đẹp động lòng người, hơn nữa so với thời thiếu nữ càng thêm quyến rũ trưởng thành, so với khi trước càng thêm thu hút.

Bà Tô bình tĩnh lại rồi nở nụ cười trên mặt nói: “Niêu Niêu con bé không bị làm sao cả mà là Thế Lương (ông Lâm) xảy ra chuyện rồi, ông ấy bị ngã từ trên cầu thang xuống đất, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói là nếu như ông ấy qua khỏi tối nay thì sẽ không làm sao, nếu không thì khó mà qua khỏi, cho nên chị muốn… bảo em đi thăm Thế Lương, nói chuyện với ông ấy, hoặc để Thế Lương nghe thấy giọng của em thì ông ấy sẽ tỉnh lại.”

Phu nhân Giang Sa xinh đẹp vừa biết tin Niêu Niêu của cô không sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe được tin ông Tô xảy ra chuyện thì chân mày vừa mới giãn ra đã lại nhăn lại lo lắng hỏi: “Sao anh họ lại bị ngã từ cầu thang xuống đất?”

Đúng vậy, Giang Sa là em họ của ông Tô Thế Lương, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chỉ là sau khi trưởng thành thì Giang Sa được gả vào một gia đình giàu có, từ đó cuộc sống trở nên giàu có nên không quay về quê hương nữa, cũng rất ít khi giao thiệp với người thân ở dưới quê.

Bà Tô bị Giang Sa hỏi trúng tim đen nên vội vàng cười đùa nói: “Thì là tuổi tác cao rồi thôi, em cũng biết đấy, năm nay Thế Lương ông ấy cũng đã năm mươi rồi, người già thì khó mà tránh khỏi những lúc chân chậm tay run…”

Giang Sa không nghi ngờ gì nên liền chau mày có chút khó xử nói: “Anh họ xảy ra chuyện, tôi chắc chắn là phải đi thăm anh ấy, nhưng… nhưng chồng tôi sắp về nhà rồi, không nhìn thấy tôi ở nhà thì nhất định sẽ hỏi tôi đi đâu, đến lúc đó mà bị truy cứu ra thì sẽ có rất nhiều chuyện sẽ bị lôi ra, tôi không thể đi được!”

Bà Tô vừa nghe thấy Giang Sa có vẻ muốn từ chối nên vội nhắng cả lên, suy nghĩ một chút rồi lập tức nghĩ ra một kế, bà bước lên phía trước một bước rồi nhỏ tiếng nói: “Hôm cô sinh Niêu Niêu ra đã vứt cho tôi nuôi dưỡng, mấy năm nay lại vì chút cớ này mà không hề về quê để thăm đứa nhỏ, bây giờ nó đã lớn rồi, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi, nó lớn lên chẳng khác cô là mấy, bây giờ nó đang ở trong bệnh viện, vẫn luôn túc trực bên cạnh Thế Lương, nếu như cô đi thì chắc chắn có thể gặp được nó, hai mươi hai năm rồi, lẽ nào cô thực sự không muốn gặp lại đứa con mình dứt ruột đẻ ra hay sao?”

Quả nhiên, sắc mặt Giang Sa lập tức thay đổi, bà cắn chặt môi lại, trong lòng giằng xé một hồi lâu sau rồi mới hạ quyết tâm nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi với bà đến bệnh viện, có điều, đến lúc gặp được Niêu Niêu, bà tuyệt đối không được nói cho nó biết thân phận của tôi. Bây giờ tôi… tôi vẫn chưa thể nhận nó được, còn nữa, sau này nếu như không phải là đứa bé xảy ra chuyện thì bà tuyệt đối cũng không được đến đây tìm tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play