Chương 144:
“Trình Thiên, em thật sự rất sợ, cha em… ông ấy…”
Tô Tuệ Anh dựa đầu vào ngực Sở Trình Thiên, nước mắt không nhịn được trào ra.
Bà Tô và Tô Tuệ Vân lúc đầu cũng muốn ngồi cùng trong xe, nhưng số người quá nhiều, không ngồi đủ, vì vậy bọn họ ngồi trong một chiếc xe đi phía sau.
“Mận Mận, con nói xem cha con có xảy ra chuyện gì không? Nếu ông ấy chết thật thì mẹ có phải ngồi tù không?”
Bà Tô kinh hãi nắm chặt tay Tô Tuệ Vân, đến giờ phút này, việc bà ta quan tâm nhất vẫn là bản thân mình chứ không phải tình trạng sức khỏe của ông Lâm.
Tô Tuệ Vân bị bà Tô dọa sợ, dùng lực đẩy tay bà Tô ra, hơi nghiêng người sang một bên, sắc mặt tái nhợt: “Cha là bị mẹ đẩy xuống dưới cầu thang, không liên quan gì đến con, con chỉ ra tay với Tô Tuệ Anh mà thôi, một đầu ngón tay của cha con cũng không đụng tới…”
Ý là, cô muốn đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên người bà Lâm.
Bà Tô nghe xong, lập tức sững sờ, kinh ngạc nhìn Tô Tuệ Vân một lúc lâu, sau đó mới vỗ đùi, lớn tiếng khóc rống lên: “Mày là cái đồ không có lương tâm, tao vì ai mà làm vậy, không phải vì mày sao? Hiện giờ xảy ra chuyện mày lại mặc kệ mẹ mày, sao mày lại máu lạnh như thế hả, uổng công tao mất chín tháng mười ngày mới sinh ra mày, một tay nuôi mày khôn lớn, cho mày ăn đồ ăn ngon nhất, còn tạo điều kiện cho mày học đến đại học, thật không ngờ, mày lại đối xử với mẹ mày như vậy. Ông trời ơi, sao số tôi lại khổ như vậy? Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa…”
Tô Tuệ Vân bị bà Tô quấy rầy, cô lấy điện thoại di động ra định gọi cho Hoắc Anh Tú, lúc này, cô cũng rất hoảng sợ, chỉ muốn tìm người để dựa dẫm.
Nhưng lúc này Hoắc Anh Tú vẫn đang cùng nữ trợ lý Đào Kiên xinh đẹp điên cuồng làm thêm giờ trong phòng làm việc, cảm giác thoải mái vô cùng, đừng nói Tô Tuệ Vân cô, ngay cả hắn họ gì hắn cũng không nhớ nổi nữa. Giờ khắc này, trong lòng của hắn chỉ còn lại bảo bối siêu cấp là Đào Kiên mà thôi, những thứ khác đều bị hắn quên sạch.
Tô Tuệ Vân không liên lạc được với Hoắc Anh Tú, trong lòng càng hoảng sợ hơn, trong tình huống này, cô lập tức bấm gọi cho Tề Huynh.
Tề Huynh vừa tan ca về nhà, nhàm chán ngồi trong phòng khách xem tivi, mà Đỗ Minh lúc này vẫn còn ở công ty tăng ca.
Vừa nghe điện thoại của Tô Tuệ Vân, Tề Huynh không nói hai lời, nhanh chóng chạy tới bệnh viện tư nhân do Hứa Thịnh mở.
Ông Tô đã được đưa vào phòng phẫu thuật, Tô Tuệ Anh, Sở Trình Thiên, bà Lâm, Tô Tuệ Vân, bốn người ngồi đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nóng lòng chờ đợi kết quả.
Hai tay Tô Tuệ Vân ôm mặt cúi đầu, một mình ngồi trên ghế chỗ ngã rẽ hành lang phía xa, đột nhiên cảm thấy có người vỗ lên vai một cái, Tô Tuệ Vân giật mình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tề Huynh đang nở nụ cười ấm áp đứng chỗ ngã rẽ.
Lúc này trong lòng Tô Tuệ Vân đột nhiên cảm thấy gì đó ấm áp như mùa xuân, lúc này cô lại càng chắc chắn rằng trong lòng cô kỳ thực luôn có vị trí của Tề Huynh.
“Thầy…”
Theo bản năng muốn gọi Tề Huynh một tiếng thầy chủ nhiệm.
Nhưng mà cô ta còn chưa dứt miệng, Tề Huynh đột nhiên đưa ngón tay lên giữ môi cô lại, cười nói: “Đi theo tôi.”
Thần sai quỷ khiến, cô không chút suy nghĩ đi theo anh ta đến chỗ khác của hành lang.
Còn ba người Tô Tuệ Anh, Sở Trình Thiên, bà Tô đều đang lo lắng chờ kết quả, không chú ý đến việc Tô Tuệ Vân rời đi.
Tề Huynh cứ kéo tay Tô Tuệ Vân đi, mãi đến lúc đi vào nhà vệ sinh của bệnh viện, sau đó đẩy cô vào một phòng trong nhà vệ sinh, trở tay sau lưng đóng cửa lại.