Chương 108:

Tô Tuệ Vân thức sự muốn cùng bạn mình quay trở về trường, nhưng tay còn cầm túi quà của Hoắc Anh Tú, bây giờ bỏ anh ta ở lại, làm vậy e là không được hay cho lắm.

Đây chính là đă nhận lợi lộc từ người khác thì tự khắc sẽ mềm lòng ngay.

Hoắc Minh Lăng nh́n trúng điểm này của cô, anh không vội ôm lấy Tô Tuệ Vân, bày ra bộ mặt đau ḷng, nói: “ Mận Mận, chuyện lần trước anh biết là anh không đúng, nhưng thức sự anh không hề cố ư, là chị em…cô ấy mê hoặc anh, cô ấy cho anh uống thuốc, anh nhất thời không khống chế được, Mận Mận, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em, sau chuyện đó anh vẫn luôn rất hối hận, rất muốn gảii thích rỡ ràng mọi chuyện với em, nhưng em cứ né tránh gặp mặt anh…”

Tô Tuệ Vân vừa nghe thấy Hoắc Anh Tú nhắc lại chuyện đêm hôm đó, toàn thân run lên, khẽ rùng mình.

Đêm ấy, cứ tưởng là bản thân gặp ác mộng. Nhưng sau khi nghe thấy là do Tô Tuệ Anh cho Hoắc Minh Lăng uống thuốc, bỗng chốc mọi nỗi oán hận và phẫn uất của cô đối với Hoắc Anh Tú đã trút lên người Tô Tuệ Anh, cô cắn răng nói: “ Thật không ngờ chị lại có thể làm ra chuyện này, sao chị lại có thể trở nên độc ác như thế.”

Hễ nghĩ đến bản thân đêm đó đau đến muốn chết đi, lại là do Tô Tuệ Anh gây ra, trong lòng Tô Tuệ Vân hận như thiêu đốt.

Hoắc Anh Tú thành công đem hết mọi trách nhiệm đổ lên đầu Tô Tuệ Anh, trong lòng không khỏi cảm thấy bản thân quả thực quá thông minh, có thể nghĩ ra cái cớ cao minh như thế để dỗ ngọt Tô Tuệ Vân, nhưng trên mặt vẫn vờ lộ vẻ tư trách mình, nói: “ Mận Mận, em mắng anh, đánh anh đi, thậm chí giết anh cũng được, anh sẽ không trách em đâu, chỉ trách bản thân anh đêm đó bị thứ thuốc ấy làm cho đầu óc quay cuồng, hơn nữa quả thực là em quá đẹp, làm anh muốn kìm chế cũng không kìm chế được.

Anh chuyển sang tán dương vẻ đẹp của Tô Tuệ Vân.

“ Anh rể, thôi được rồi, anh đừng tự trách mình nữa, em không trách anh, muốn trách thì trách chị em, xem em về xử lý chị ấy thế nào.|”

Tô Tuệ Vân mặt đầy phẫn uất nói.

Hoắc Anh Tú vừa nghe thấy vậy, trong lòng lại đắc ý cười lên mấy tiếng, lúc này mới đưa tay ra nắm lấy tay Tô Tuệ Vân, giọng dịu dàng nói: “ Mận Mận, tối nay em về nhà đi.”

Tính ra, đă mười mấy ngày không thân mật với phụ nữ rồi, anh ta thật sự không kìm nén bản thân được nữa.

“ Vâng!”

Tô Tuệ Vân đỏ mặt mỉm cười, gật gật đầu, ý tứ trong câu nói của Hoắc Anh Tú sao cô có thể không hiểu được, mặc dù nhớ lại đêm thô bạo và điên cuồng ấy, vẫn khiến cô cảm thấy sợ hăi trong lòng, nhưng điều này cũng không ngăn được sự ham mê và khát khao của cô với tình dục.

Từ năm 16 tuổi, khi lần đầu nếm thử hương vị trái cấm, Tô Tuệ Vân ngày càng thích cảm giác ấy, càng lớn dần chìm đắm, cô gái 19 tuổi Tô Tuệ Vân đã dần dà mê đắm đến điên cuồng.

Trong mười mấy ngày không có Hoắc Anh Tú, Tô Tuệ Vân quả thực đă bắt đầu tìm kiếm mấy bạn nam xuất sắc trong trường, chỉ có điều không thể có được cảm giác yêu đương nhanh đến thế.

Tóm lại, nếu như Hoắc Anh Tú đến muộn hai hôm nữa, có lẽ Tô Tuệ Vân đă thành bạn gái của người đàn ông khác rồi.

Đương nhiên, những điều này Hoắc Anh Tú không hề hay biết.

Hai người nắm chặt tay bước đi dưới màn đêm tối trong thành phố, Hoắc Anh Tú không vội vàng đưa Tô Tuệ Vân về nhà, ở nhà còn có bác trai bác gái, cũng không thể mượn danh nghĩa Tô Tuệ Anh như trước đây.

Nhưng nếu dẫn Tô Tuệ Vân đi thuê phòng khách sạn, vẫn sợ trong lòng cô vẫn còn cảm giác sợ hăi, thế này không được thế kia cũng không xong, đầu óc Hoắc Anh Tú bỗng chốc chẳng suy nghĩ được gì.

Lúc đi ngang qua công viên, bỗng Hoắc Minh Lăng nhếch mép cười gian xảo.

“ Mận Mận, dù gì bây giờ cũng vẫn còn sớm, mình vào công viên đi dạo một lúc nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play