Quý Thư Ngôn suy nghĩ cả một đêm vẫn không nghĩ ra câu trả lời cho khúc mắc của Đoàn Chấp. Sau vài lần hẹn hò cùng Đoàn Chấp, cuối cùng vẫn chọn ở bên ngoài. Hai người cùng đi xem phim do đồng nghiệp của anh giới thiệu, đây là một bộ phim tình cảm với kinh phí thấp, cũng không có bất kì dàn diễn viên sáng giá nào. Nhưng tháng mười hai vừa rồi, bộ phim lại vượt lên, trở thành "hắc mã", chiếm được không ít đầu đề.

*Hắc mã: là những con ngựa đen, thô kệch, xù xì, không ai thèm để ý tới, nhưng con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó.

Quý Thư Ngôn trực tiếp từ bệnh viện chạy tới. Lúc anh đến, Đoàn Chấp đã ngồi vào chỗ của mình, hình như đang nhắn tin WeChat cho anh, bởi sau đó điện thoại anh liền rung lên.

Anh nhỏ giọng xin lỗi, bước tới bên Đoàn Chấp.

Khuôn mặt Đoàn Chấp vốn dĩ đã lạnh lùng, nhìn thật khó gần, quanh người hắn như có một khoảng không bao trùm. Bình thường hắn ra ngoài một mình cũng như thế này, cùng với dáng vẻ hiền lành thường ngày hoàn toàn đối lập, gương mặt giống như che một tầng sương mờ mịt, hiếm khi cười. Nhưng khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh, hắn ngẩng đầu thấy Quý Thư Ngôn, trong nháy mắt nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "Chú Quý."

Thấy trên vai Quý Thư Ngôn có vết nước, hắn nhíu mày, lấy khăn giấy lau giúp cho Quý Thư Ngôn, "Bên ngoài trời mưa à?"

"Không có, là tuyết, đột nhiên lại có tuyết rơi." Quý Thư Ngôn ngồi xuống, nhận lấy khăn giấy Đoàn Chấp đưa cho, anh nhớ tới Đoàn Chấp là người phương Nam, lại hỏi: "Em thích tuyết sao?"

Kỳ thật nơi này cũng coi như phương Nam, nhưng so với quê nhà của Đoàn Chấp thì lạnh hơn nhiều, cho nên tuyết rơi cũng không phải điều hiếm thấy.

Đoàn Chấp nhất thời không biết có nên nói thật hay không.

Thật ra, hắn không thực sự thích tuyết lắm. Vào năm hắn mười hai tuổi, bởi vì phạm lỗi nên bị ông nội phạt quỳ ở sân, mà lúc ấy có tuyết rơi, nước ướt đẫm người, mãi cho đến khi hắn sốt cao mới được cô ôm đi.

Bởi vì chuyện này khắc quá sâu, đối với cảnh tuyết rơi hắn vẫn luôn cảm thấy ám ảnh lạnh lẽo, xương cốt đều đông lạnh cả lên.

Nhưng hắn không nghĩ sẽ nói cho Quý Thư Ngôn biết, tuy ngày thường hắn luôn thích bày ra vẻ đáng thương muốn được Quý Thư Ngôn cưng chiều, nhưng lại chưa bao giờ nhắc đến loại chuyện này.

Hắn móc lấy ngón tay Quý Thư Ngôn dưới ghế, thấp giọng nói, "Bình thường thôi, em thấy chơi ném tuyết cũng rất vui, anh thì sao?"

Quý Thư Ngôn cởi khăn quàng cổ xuống, hạ thấp tông giọng, "Anh cũng rất thích, hồi còn nhỏ, chỉ cần tuyết rơi một chút, anh sẽ cùng chị gái đi đắp người tuyết. Mặt hồ đóng băng thì ba anh sẽ đưa cả nhà đi đập băng câu cá. Sau này có Quý Viên, anh liền mua một cái ván xe trượt tuyết cho nó, vẻ mặt thằng bé ngồi ở trên xe y như con Husky nhỏ vậy."

Nhớ tới việc này, anh nhịn không được cười khúc khích.

Quý Viên khi đó bụ bẫm, quần áo dày đến mức trông như quả cầu lăn trên mặt đất. Anh quay đầu nhìn Đoàn Chấp, bởi vì Đoàn Chấp và Quý Viên bằng tuổi nhau. Kỳ thật anh đã từng tưởng tượng dáng vẻ của Đoàn Chấp khi còn nhỏ sẽ như thế nào.

Chắc hẳn sẽ không ngố như Quý Viên đâu nhỉ.

Nhìn Đoàn Chấp là biết từ nhỏ đã thông minh lại điềm đạm rồi.

Trong lòng anh nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy yêu thương Đoàn Chấp vô cùng, nhưng anh vẫn ngượng ngùng nói ra, xoa xoa đầu Đoàn Chấp. Đoàn Chấp không rõ vì sao ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao Quý Thư Ngôn lại đột nhiên dịu dàng như vậy.

Nhưng phim đã bắt đầu rồi, nói nữa cũng không thích hợp nên hắn cũng không hỏi lại, chỉ cầm bắp rang bơ đưa cho Quý Thư Ngôn. Bộ phim kể về cặp thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên tại một thị trấn nhỏ. Yêu đương từ khi còn học cấp ba, sau đó họ chia tay, vòng đi vòng lại, cuối cùng gặp lại nhau ở tàu điện cao tốc trên thành phố.

Nhưng thẳng đến cuối phim, họ cũng không về bên nhau, rốt cuộc từng người từng người lại bỏ lỡ mất nhau.

Bộ phim này là do đồng nghiệp của Quý Thư Ngôn giới thiệu, đối với thể loại phim tình yêu kỳ thật anh không hứng thú lắm. Chỉ là khi tan làm có đi nghe qua, nghe thấy mấy cô y tá ríu ra ríu rít nói rằng bộ phim này rất thích hợp cho các cặp đội đi xem, có ý nghĩa cực kì.

Quý Thư Ngôn đứng ở bên cạnh nghe ngóng, nghe được hai chữ "cặp đôi", lỗ tai anh giật giật.

Anh và Đoàn Chấp, đúng là một cặp.

Anh nghĩ một cách chắc chắn.

Vì vậy khi Đoàn Chấp gọi điện thoại tới hỏi anh đêm nay muốn xem phim gì, anh liền nói ra tên bộ phim này. Nhưng hiện giờ ngồi trong rạp chiếu phim, anh lại không nhìn ra cái cảnh phim nào ý nghĩa đối với cặp đôi kia. Chỉ thấy nam nữ chính lôi lôi kéo kéo, cuối cùng lại không ở bên nhau, đúng là lãng phí thời gian.

Anh nhìn trái nhìn phải, giống như ngoại trừ anh, cả rạp chiếu phim đều rất cảm động, anh chỉ có thể ghé sát vào Đoàn Chấp tìm kiếm sự đồng cảm, "Em thấy hay sao?"

Đoàn Chấp cũng hạ giọng, tiến đến bên tai anh, "Khó coi."

Hai người cùng nhau bật cười.

Nhưng ngại ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, lại không dám cười lớn tiếng.

Đoàn Chấp hỏi, "Sao anh lại chọn phim này vậy?"

Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ nói, "Thấy đồng nghiệp khen hay nên anh cũng không xem trailer, tùy tiện chọn thôi."

Cũng may thời lượng phim không còn nhiều, nên cũng không cần rời đi trước. Chỉ là trong hai mươi phút này, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp hầu như không ngẩng đầu lên xem phim, mà lén lút mở chế độ ban đêm trên di động, mang tai nghe, cùng xem bộ phim gay cấn lần trước còn chưa coi xong.

Dù sao bọn họ cũng ở ngồi hàng ghế cuối cùng, không ảnh hưởng được đến ai.

Cả rạp chiếu phim đều than ngắn thở dài vì chuyện tình yêu của cặp đôi nọ, duy chỉ có hai người đoán xem cuối cùng ai là hung thủ.

Quý Thư Ngôn gõ trên di động, "Chắc chắn là ông thám tử kia."

Đoàn Chấp nhận lấy, gõ. "Không phải, là chủ nhà mới đúng."

Không ai thuyết phục được ai.

Quý Thư Ngôn không phục lắm, lại gõ chữ, "Đánh cược không?"

"Đánh cược gì?"

Làm phạm nhân quá khó khăn rồi!

Quý Thư Ngôn chỉ cùng người khác đánh cược ăn tiền, trước kia anh và Trịnh Văn Bân còn có mấy người bạn khác ở đại học cá cược, anh luôn luôn thắng.

Anh rối rắm trong hai giây, "Tuỳ em."

Đoàn Chấp nhướng mày, trong đầu tràn ngập ý nghĩ bậy bạ, còn thập phần biến thái. Nhưng khi hắn ngước mắt lên, ánh mắt chạm vào gương mặt trắng nõn, thanh tú của Quý Thư Ngôn, một đôi mắt trong veo, sâu sắc, ngoan ngoãn nhìn hắn.

Hắn lại bại trận trước anh.

Hắn gõ mấy chữ trên điện thoại, "Bỏ đi, em còn chưa có nghĩ tới, em nợ anh trước."

Này có tính là cá cược ăn tiền đâu.

Quý Thư Ngôn gật đầu, đáp ứng mà không hề có áp lực tâm lý. Trong lòng anh nghĩ, cái kiểu đặt cược không tiền thế này, với đặt tiền có khác gì nhau.

Nhưng thực đáng tiếc, vận khí của anh hiển nhiên không đủ tốt, cuối cùng hung thủ chính là ông chủ nhà kia.

"Dựa vào đâu?" Quý Thư Ngôn cau mày, theo đám đông ra ngoài, "Vị thám tử rõ ràng có thù cũ với nạn nhân, vết máu trên tường cũng là của anh ta."

Đoàn Chấp nắm tay anh, đắc ý nói, "Thám tử là chủ mưu của vụ án, nhưng chủ nhà hấp tấp phạm tội, hành động trước anh ta."

"Được rồi." Quý Thư Ngôn không cam lòng lên tiếng.

Hai người ai cũng không nhớ rõ bộ phim vừa xem, cùng đi ra ngoài khu trung tâm thương mại. Ra tới cửa liền phát hiện tuyết rơi dày đặc, ven đường đều chất thành một lớp tuyết trắng mỏng, giống một tầng thảm nhung. Gió lạnh băng thổi ập vào trước mặt, Quý Thư Ngôn không khỏi co rụt vai lại. Tuyết rơi vào ban đêm luôn rất lạnh. Anh lấy chiếc khăn nhung quàng cổ từ trong túi ra, nhưng không khoác lên người mình mà choàng lên cổ Đoàn Chấp.

Vừa rồi anh mới để ý, cái tên Đoàn Chấp này quanh năm lúc nào cũng chỉ muốn bản thân trông phong độ, đẹp trai chứ không cần giữ ấm. Trời lạnh như vậy, hắn vẫn mặc áo len cổ lọ cùng áo gió, nhìn cái cổ lộ ra bên ngoài khiến anh thấy lạnh hết cả người.

Anh quấn khăn quanh cổ Đoàn Chấp, nhẹ giọng giáo huấn, "Em đừng có ỷ vào sức trẻ mà coi thường, năm nào bệnh viện cũng nhét đầy cả đống người bị cảm mạo đấy."

Đoàn Chấp ngây người, trong tiềm thức đưa tay lên khăn quàng trên cổ, muốn nói gì đó.

Kỳ thật, hắn không quen với kiểu thân mật như vậy.

Hắn vốn đã quen với "cuộc sống không còn gia đình", đột nhiên được quan tâm, ngược lại hắn có chút không thích ứng.

Quý Thư Ngôn không để ý tới, lại chạm vào tay Đoàn Chấp, cảm thấy có chút lạnh, liền nhét tay hắn vào trong túi áo khoác của mình, "Nhanh chân lên, chúng ta đi ăn tối."

Ngón tay hắn trong túi áo anh giật giật, đi cùng Quý Thư Ngôn dọc theo ven đường đường, một lúc lâu sau, Đoàn Chấp đột nhiên nở nụ cười.

Hôm nay là thứ sáu, gần tới ngày nghỉ lễ nên dòng người nườm nượp tới quán ăn. Quý Thư Ngôn đã lái xe nửa ngày, cũng chưa tìm được quán nào có bãi đỗ xe, chỉ có thể cùng Đoàn Chấp về khách sạn trước, chuẩn bị cơm hộp.

Mấy lần hẹn hò cùng Đoàn Chấp, cuối buổi nào cũng đều quay về khách sạn nghỉ ngơi. Ban đầu anh còn có chút xấu hổ, hai người đàn ông cùng nhau tới thuê phòng, trong đó một người còn trẻ như vậy, anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô bé tiếp tân nhìn hai người có gì đó quái lạ.

Nhưng loại chuyện này, có lần một ắt có lần hai, lần ba.

Sau vài lần như vậy, da mặt Quý Thư Ngôn cũng dày lên, lười quan tâm người khác nghĩ như nào. Anh thật bình tĩnh đặt chứng minh nhân dân lên bàn, mặt không cảm xúc nói, "Chào cô, một phòng có giường lớn đã đặt trước."

Đoàn Chấp ở bên cạnh mỉm cười.

Hắn thật sự yêu chết cái dáng vẻ nghiêm túc này của Quý Thư Ngôn.

Hắn cứ vậy nhìn Quý Thư Ngôn, đột nhiên cúi người, ôm lấy anh từ phía sau, hắn cao đến mức gần như khóa chặt toàn bộ Quý Thư Ngôn khóa lồng ngực. Cô bé tiếp tân vốn dĩ rất nghiêm túc làm việc, thấy một màn như vậy rốt cuộc không khỏi tò mò, liếc nhìn Đoàn Chấp một cái.

Quý Thư Ngôn đang viết giấy đăng ký, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi hắn, "Sao vậy?"

Một tay Đoàn Chấp ôm eo anh, đặt cằm trên vai anh, ghé bên tai Quý Thư Ngôn nói, "Chú Quý, hôm nay chú và em tới đây, chờ lát nữa vợ chú gọi điện thoại, chú phải làm sao bây giờ?"

Âm lượng của hắn không lớn, giọng nam trầm thấp, dịu dàng, thậm chí còn mềm mại, dễ nghe.

Nhưng lời này vừa nói ra, mấy cặp đôi bên cạnh đứng trước quầy tiếp tân đang đăng kí phòng, đều mở to hai mắt nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn hai người, nghĩ rằng bọn họ đang gian díu, mập mờ— Ồ, thật sự rất kích thích nha.

Quý Thư Ngôn thiếu chút nữa là bẻ gẫy cây bút đang viết giấy đăng ký.

Sắc mặt anh không vui, anh kéo Đoàn Chấp ra khỏi người mình để giữ khoảng cách, ngẩng đầu, không tiếng động dùng ánh mắt biểu đạt — Em ngứa mồm à?

Vẻ mặt Đoàn Chấp vô tội, lại còn cười cười nhìn anh.

Quý Thư Ngôn mặc kệ hắn, tiếp tục ký tên của mình, vừa ký vừa nhẹ giọng, "Em nói đúng lắm. Dù sao thì vợ anh rất hay ghen, ngay cả thực tập sinh nửa đêm gửi tin nhắn cho anh, vợ anh cũng phải truy hỏi đến nửa giờ."

Đây là đang ám chỉ "cô vợ nhỏ" Đoàn Chấp.

Thực tập sinh anh đưa đến vừa trẻ tuổi lại hướng ngoại, khi phát hiện ra anh là người trong nóng ngoài lạnh, lá gan lập tức lớn lên, có vấn đề gì cũng gửi tin nhắn cho anh.

Đoàn Chấp rõ ràng không để ý tới anh, cũng không có ý quan tâm đến cô bé kia, tiếp tục lợi dụng chuyện này, một hai phải cùng anh sắm vai. Anh nhận thẻ quét phòng, liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, cứ nghĩ mình sẽ nghiêm khắc chấn chỉnh hắn, cuối cùng lại cười trước.

Đúng là điên rồi, anh nghĩ. Sao mà dáng vẻ không đàng hoàng của Đoàn Chấp, anh lại cảm thấy đáng yêu chứ.

"Đi thôi." Anh dắt tay Đoàn Chấp đi về hướng thang máy, mặc kệ mấy người bên cạnh nhìn họ đầy kỳ quái, bàn tán về hai người như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play