Đoàn Chấp quả thực giống như những lời hắn đã nói, một tuần sau đó đều không xuất hiện, sau khi Quý Viên thức dậy phát hiện Đoàn Chấp lại bỏ mặc cậu mà về trường học trước, còn buồn bực mà làu bàu, "Đoàn Chấp thực không có nghĩa khí tí nào, sao lại không đợi mình chứ."
Quý Thư Ngôn đang ép nước trái cây ở bên cạnh làm bộ như không nghe thấy.
Vài ngày sau Đoàn Chấp cũng không nói gì với anh nữa, chỉ là khi thi đấu cùng với bạn học sẽ gửi cho anh vài bức ảnh. Mấy bức ảnh này đại khái là do người khác chụp, Đoàn Chấp đứng ở cuối con phố nơi có cột đèn đường, mặc áo khoác bóng chày màu đen, đội chiếc mũ lưỡi chai, cầm điện thoại di động như đang nói chuyện phiếm với ai đó, bên cạnh là một gốc cây cao to, lá cây màu vàng đỏ rơi xuống lả tả vừa lúc rơi qua vai hắn.
"Đã đến Vân Điêu." Đoàn Chấp viết, "Sau khi thi đấu xong."
Cực kỳ giống một người đi xa nhà, theo thói quen phải báo bình an cho người trong nhà, Quý Viên cùng Quý Thư Ngôn cũng là như thế này. Nhưng anh và Đoàn Chấp lấy thân phận gì bây giờ.
Anh nhìn bức ảnh này thêm một lúc lâu, sau đó mới hồi đáp lại một câu, "Thi đấu tốt."
Tin nhắn đã gửi xong chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, giống như là chủ nhiệm lớp đang chiếu cố học sinh của mình, có chút máy móc. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh vốn dĩ so với Đoàn Chấp lớn hơn rất nhiều tuổi, cách hai người trò chuyện khác nhau mới là bình thường. Trong lòng anh không biết vì sao có chút trùng xuống, anh cất điện thoại đi xoay người bước vào trong tiệm cà phê bên cạnh. Trịnh Văn Bân có người bạn khai trương tiệm cà phê nên mời bạn bè lại quán mở hàng, trong đó có người mà Quý Thư Ngôn quen, thế nhưng đa số đều không thân.
Từ trước đến nay anh không phải là người thích xã giao, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Trịnh Văn Bân an an tĩnh tĩnh mà nghe người ta nói chuyện phiếm, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Nhưng với diện mạo và khí chất của anh nếu muốn bỏ qua cũng là việc khó, không bao lâu liền có người lại gần muốn xin số điện thoại.
Trong lòng Quý Thư Ngôn vẫn luôn lơ đễnh căn bản không chú ý đến, vẫn là Trịnh Văn Bân đẩy vai anh, anh mới lấy lại tinh thần, "Hả?"
Trịnh Văn Bân chỉ chỉ bên cạnh anh, "Người khác tìm cậu nói chuyện kìa."
Quý Thư Ngôn quay đầu phát hiện một cô gái có mái tóc dài cùng với khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh anh, tuy rằng không quen biết nhưng lại có một chút ấn tượng, cũng là bạn của ông chủ tiệm cà phê này, vừa rồi cùng nhau trò chuyện có giới thiệu là chủ biên của một tạp chí nào đó.
Anh gật đầu, khách sáo nói, "Chào cô."
Cô gái này đại khái không nghĩ tới anh lại là người đầu gỗ không hiểu phong tình như vậy, phụt một tiếng bật cười, cũng nói "Chào anh."
Cô nhìn Quý Thư Ngôn một lúc, trong khi mọi người ở tại đây đều có vẻ quen biết nhau nhưng Quý Thư Ngôn im lặng như vậy ngược lại có vẻ không hợp, từ lúc cô nhìn thấy liền chú ý tới người này, quả thật là đẹp đến ngỡ ngàng, cho dù không nói một lời thậm chí còn không cười, đều đẹp giống như một bức tranh sơn dầu được vẽ một cách tỉ mỉ, đặt ở trong nhà cũng đã là cảnh đẹp ý vui.
Cô rất thích những người đàn ông tri thức đầy mình lại còn đẹp như vậy, hỏi thăm bạn bè một chút liền biết đây là ai, xác nhận vẫn còn đang độc thân cô liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Quý Thư Ngôn, mắt thấy vẻ mặt Quý Thư Ngôn mờ mịt mà nhìn mình, giống như không nhìn ra ý đồ của cô ngược lại giống như học sinh ngoan ngoãn đang chờ cô hỏi chuyện, tươi cười của cô càng sâu, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng, "Vừa rồi em ở bên cửa sổ vẫn luôn nhìn anh, muốn làm quen một chút, có thể trao đổi phương thức liên hệ không?"
Cô đưa điện thoại ra trước, cười nói duyên dáng chờ Quý Thư Ngôn đồng ý. Người giống như Quý Thư Ngôn vừa thấy đã biết là người đàn ông được nuôi dưỡng phong thái(1) kỹ càng, không giống như người không để ý đến mặt mũi người khác, huống hồ hôm nay vốn dĩ là một buổi họp mặt làm quen, thật sự không có lý do để từ chối.
(1)những nét đặc trưng (thường là tốt đẹp) biểu hiện qua dáng đi, cử chỉ, điệu bộ của một người
Nhưng Quý Thư Ngôn lại do dự.
Lời nói đều đã nói đến như vậy, anh không phải là người ngốc không hiểu chuyện. Nếu là trước đây anh sẽ khách sáo thêm WeChat, dù sao cũng là người quen của bạn mình không cần phải khiến người ta xấu hổ, sau này có làm quen hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng hôm nay anh nhìn cô gái ngồi bên cạnh lại lắc đầu xin lỗi, "Thật ngại quá, hôm nay thì không được rồi."
Hai mắt Cốc Chước hơi mở to, cũng không dự đoán trước được chuyện này. Nhưng Quý Thư Ngôn rất chân thành mà nhìn cô, cô cũng không cảm thấy mất mặt chút nào thay vào đó chỉ thấy rất hứng thú.
"Tại sao vậy, anh có người yêu rồi à?" Nếu thật là vậy cũng chỉ có thể trách cô xuống tay quá muộn.
Quý Thư Ngôn khẽ cắn môi, bạn gái đương nhiên không có, nhưng trừ bỏ lý do này anh quả thật tìm không thấy lý do khác để từ chối.
Anh chỉ có thể thuận miệng nói dối, "Tôi đang tìm hiểu một người."
Cốc Chước không nhịn được cười ra tiếng. Đây là lý do kiểu gì vậy, nói là đối tượng đang mập mờ còn có vẻ thỏa đáng hơn. Cô lắc đầu, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Quý Thư Ngôn, giống như anh cũng ý thức được cái cớ mình lấy có bao nhiêu vô lý, cô cũng không trêu chọc anh nữa.
"Hoá ra là vậy, em đã quấy rầy rồi." Cô đứng lên, tiện tay vỗ vỗ bả vai Quý Thư Ngôn, "Tạm biệt."
Quý Thư Ngôn như trút được gánh nặng, "Tạm biệt."
Trịnh Văn Bân ngồi ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ, định chen vào nói mấy câu thế nhưng đều nhịn xuống, mãi cho đến khi Cốc Chước đi rồi hắn rất bất ngờ nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, "Cậu có người yêu khi nào vậy?"
Người khác không hiểu Quý Thư Ngôn thì thôi, thế nhưng hắn đối với đời tư của Quý Thư Ngôn rõ như lòng bàn tay, mỗi ngày Quý Thư Ngôn chỉ có thể ở bệnh viện hoặc ở nhà, đi nơi nào kiếm người mập mờ cơ chứ. Hắn thậm chí hoài nghi rằng cho dù có người muốn hẹn hò với Quý Thư Ngôn, cậu ta sẽ đưa ra một thời khóa biểu giống như là, xin chào, mời xếp hàng.
Quý Thư Ngôn uống một ngụm nước chỉ nhàn nhạt nói, "Tùy tiện tìm cái lý do, không muốn làm quen mà thôi."
"Tôi đã nói thế nào?" Trịnh Văn Bân dựa vào ghế, nhưng hắn nhớ lại vẻ ngoài vừa rồi của Cốc Chước, lại có chút kỳ quái, "Nhưng sao cậu lại không muốn làm quen thế, không phải cô gái ấy chính là loại hình mà cậu thích hả?"
Quý Thư Ngôn nhíu mày, "Loại hình mà tôi thích? Thế nào tôi lại không biết?"
Trịnh Văn Bân cười một tiếng, thưởng thức chiếc bật lửa trên bàn, "Chính cậu cũng chưa chú ý tới đi, hai người bạn gái trước kia đều là loại hình kiểu như vậy, giỏi giang, tự nhiên hào phóng, giống như cậu vậy, công việc ổn định, cuộc sống sinh hoạt gọn gàng ngăn nắp, sau này tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu nhớ đồng ý tìm hiểu, cũng là kiểu thông minh quyết đoán như vậy."
Quý Thư Ngôn nửa tin nửa ngờ, anh đúng là không chú ý tới việc này cho lắm, anh đối với nửa kia của mình kỳ thật không có yêu cầu gì cả, chỉ hy vọng rằng cuộc sống sinh hoạt hài hoà khi cả hai ở chung với nhau, không cần chênh lệnh khác biệt nhau quá nhiều.
"Nhưng mà nói thế nào nhỉ, yêu cầu của cậu nếu nói là tìm người yêu không bằng nói là tìm đồng nghiệp hợp tác thì hơn, có vẻ đều giống y hệt một phiên bản khác của cậu, trừ mỗi việc hoạt bát hơn thôi." Một tay Trịnh Văn Bân chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Quý Thư Ngôn, "Cùng chính mình yêu đương không thành, đây chính là nguyên nhân cậu thất tình đấy."
Quý Thư Ngôn chế nhạo nhìn hắn, "Vậy là đường tình duyên của cậu thuận lợi nên bắt đầu làm quân sư tình yêu cho người khác hả?"
Trịnh Văn Bân hắc hắc cười một cái, quả thật gần đây đường tình duyên của hắn rất thuận lợi, cho nên nhìn thế giới đều thấy màu hồng phấn của tình yêu, hắn trông thấy Quý Thư Ngôn vẫn còn cô quạnh một mình đều cảm thấy không đành lòng. Nhưng yêu đương là chuyện riêng tư, chỉ có thể để chính bản thân mình phán đoán xem có thích hợp hay không, người ngoài hoàn toàn không giúp gì được.
Hắn ghé người lên trên bàn, nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, "Lại nói tiếp, hình như tôi còn chưa từng thấy cậu thật sự thích ai đâu, rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào vậy?"
Thích kiểu người như thế nào...... Quý Thư Ngôn giật mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Đoàn Chấp, dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn anh, trên đôi môi gợi cảm dính bọt nước, gọi tên anh, chú Quý.
Rõ ràng xưng hô rất lễ phép nhưng lại bị Đoàn Chấp mang theo ý cười mà gọi ra, giống như một chiếc lông nhung mềm mại nhẹ nhàng gẩy qua đầu quả tim của anh, quyến rũ đến không nói lên lời, cũng làm cả người anh đều cảm thấy không được tự nhiên.
Anh thất thần, sau đó bị sặc nước ho khan đến lợi hại cả mặt đều đỏ.
Trịnh Văn Bân hoảng sợ, vội vàng giúp anh vỗ vỗ lưng, "Cậu không sao chứ?"
Quý Thư Ngôn che miệng lắc lắc đầu, trong mắt mang theo hơi nước do bị sặc, khóe mắt hồng nhạt, nhìn hết sức câu dẫn người. Cho dù Trịnh Văn Bân đã sớm miễn dịch với vẻ đẹp của Quý Thư Ngôn, cũng nhịn không được lần nữa ở trong lòng cảm thán, ba mẹ của Quý Thư Ngôn đúng là sinh khéo thật đấy. Trong đầu hắn không thể đứng đắn mà nghĩ, ai cũng được mau mau tới thu thập tên yêu tinh này đi, bằng không quả thật là có lỗi với vẻ đẹp này.
Sau khi kết thúc buổi họp mặt, Quý Thư Ngôn không đi ăn tối cùng mọi người, chỉ đơn giản lôi kéo Trịnh Văn Bân tùy tiện tìm tiệm mì nhỏ nào đó ăn bát mì.
Cửa hàng này đã mở từ lâu rồi, từ khi hai người còn học cấp ba đã thường xuyên tới nơi này, bà chủ vẫn luôn không thay đổi, đã quen thân với bọn họ, thấy hai người bọn họ tới liền cười tủm tỉm nói, "Lại tới đấy à."
Quý Thư Ngôn cũng cười cười, lên tiếng đáp lại.
Anh và Trịnh Văn Bân đều không cần xem thực đơn cũng có thể gọi món, trong lúc chờ, hai người câu được câu không trò chuyện về chuyện khi còn học cấp ba, đang nói, di động của anh ở trên bàn rung một tiếng.
Quý Thư Ngôn cầm điện thoại lên mới phát hiện đó là Đoàn Chấp. Lần này Đoàn Chấp gửi tới một bức ảnh ở trong tiệm đồ nướng, trước mặt hắn có mấy chai bia, đại khái chắc là cùng bạn học đi liên hoan.
Quý Thư Ngôn hạ mắt, chưa kịp nghĩ thì tay đã nhanh hơn, nhắn qua một câu, "Trước khi thi đấu còn uống bia sao?"
Không quá hai giây sau, Đoàn Chấp đã hồi âm lại, "Sẽ không uống nhiều, bởi vì buổi chiều mới thi đấu, bọn họ nói muốn uống rượu thả lỏng một chút."
Hắn lại gửi một tấm hình ly bia chỉ có non nửa, "Nhưng cháu rất tự giác đấy, chỉ uống có một chút thôi."
Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm một câu kia, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, giống như xuyên qua màn hình anh có thể thấy được vẻ mặt đáng thương, đôi mắt long lanh cầu xin tha thứ của Đoàn Chấp.
Kẻ lừa đảo, Quý Thư Ngôn lạnh lùng nghĩ, đã nói sẽ không quấy rầy anh nữa, cho anh một tuần để suy nghĩ, thế nhưng gửi một bức này lại báo mấy câu bình an, rốt cuộc chỗ nào giống sẽ cho anh thời gian để yên tĩnh tự suy nghĩ đây. Tay anh ở trên giao diện WeChat trượt xuống một chút, lại nhìn bức ảnh Đoàn Chấp đứng ở cột mốc đường kia, rồi đặt điện thoại xuống bàn không hồi âm lại nữa.
Nhưng Quý Thư Ngôn vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Trịnh Văn Bân đang dùng vẻ mặt cao thâm khó đoán nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Không hiểu vì sao anh lại có chút chột dạ, "Nhìn tôi làm gì?"
Trịnh Văn Bân không nói gì vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào anh, nhìn đến mức lạnh sống lưng tóc gáy đều dựng cả lên, mới như có như không nói, "Không có gì, chỉ là cảm thấy vừa rồi cậu cười có chút ngọt ngấy, ngây ngốc."
Quý Thư Ngôn căn bản không biết rằng chính mình đã cười, giơ tay sờ soạng mặt mình, muốn phản bác thế nhưng lại không tìm được lý do, chỉ có thể yên lặng cúi đầu uống canh, làm bộ như không cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Văn Bân.