Thời gian hai ngày trôi qua ngắn ngủi như hai tiếng. K8 vẫn chưa tìm được giác mạc phù hợp để thay, chỉ còn một ngày, đúng lúc này có báo cáo từ Time đôi mắt của Hạ Nhiên có chuyển biến xấu, không còn thời gian để đợi.

Kết quả xét nghiệm càng khiến mọi người bàng hoàng, chỉ có mẹ và anh phù hợp. Đương nhiên Doãn Bách Thần sẽ không để bà ấy hiến, bà ấy đối với cô rất quan trọng, mãi không thể thay thế. Còn anh đối với cô chỉ là mảnh tình thoáng qua, thời gian rồi cũng sẽ bỏ lại anh trong quên lãng.

Đứng ngoài buồng kính quan sát, anh bước ra ngoài quan sát, anh bước ra ngoài giao em lani cho người nhà bảo mình có việc bận. Anh quay về biệt thự bàn giao công việc và tổ chức lại cho Time, Will và K8 tuỳ ý quản lí.

Chia cho Hạ Nhiên một nửa tài sản cá nhân và công ty đang điều hành, nửa còn lại để cho ba người kia. Số dư nhỏ lẻ trong đó là dành cho mình.

Đêm đó anh tìm một ngôi nhà ở Anh quốc đủ cho một người sống, vừa nhỏ để một người mù có thể sinh hoạt thuận lợi. Bàn tay run run cầm bút viết vài dòng để lại cho Hạ Nhiên.

“Anh có việc bận phải đi xử lí, lô hàng anh giao có vấn đề, phải mất vài tháng mới xong. Hãy tịnh dưỡng thật tốt, anh yêu em!”

Chẳng nói lời từ biệt, chẳng hứa hẹn điều gì, gấp từ giấy để sang một bên.

Gửi mẫu giấy xét nghiệm mắt mình cho Time yêu cầu cậu ta tìm người hiến thích hợp với anh. Đặt thời gian gửi vào sáu tháng sau, sau khi anh đi sáu tháng, mail sẽ tự động gửi vào hòn thư của Time. Vừa đủ thời gian hồi phục của cô, lúc này sức khoẻ của em ấy đã ổn định.

Cuối cùng anh bí mật liên hệ với trụ sở ở Anh, thiết lập một vòng tròn bảo vệ ở nơi anh sẽ sống, chỉ là một con phố nhỏ. Nhiệm vụ chính của trụ sở là bảo mật thông tin và giữ kín bí mật nơi anh sống, dù có là ai cũng không được tiết lộ, nhiệm vụ có hiệu lực vô thời hạn từ giờ phút này. Thủ hạ trung thành lập tức tuân lệnh.

Xong xuôi đâu vào đó, anh tắm rửa sạch sẽ đến bệnh viện. Thu xếp cho bác sĩ chuẩn bị ca phẫu thuật xong anh nhẹ bước đến bên giường Hạ Nhiên nói nhỏ.

“Cục cưng của anh dậy rồi sao? Em chuẩn bị làm phẫu thuật rồi nhưng anh phải đi giải quyết công việc gấp, xin lỗi em”

Hạ Nhiên nắm chặt tay anh cố nhịn cơn đau mà ú ớ câu chữ không tròn vành.

“Anh không về sớm thì coi chừng em, dám thất hứa thì coi chừng”

Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi vội vã rời đi, K8 bị anh điều đi đảm nhiệm giao dịch lô vũ khí lần này. Will đã tìm được người hiến giác mạc ohuf hợp nhưng ở tận Châu Âu không thể về kịp cuộc phẫu thuật.

Doãn Bách Thần lại nói với Time ở Thái Lan có người đã tìm được giác mạc phù hợp khiến Time tức tốc lên máy bay tue nhân đi đón người, mang theo địa chủ mà đến Thái Lan.

Tất cả đều bị điều đi mỗi người một hướng, anh lúc này đi thay đồ, được đội ngũ bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật, Hạ Nhiên được gây mê đưa vào sau, anh nhìn cô một lát rồi hỏi bác sĩ.

“Thành công chiếm bao nhiêu phần trăm?”

“ Thưa ngài, 85%”

“Được rồi, tuyệt đối giữ bí mật”

“Vâng, thưa ngài”

Người nhà cô đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, anh thật giỏi, có thể tìm được người phù hợp ngay lúc này. Tiếc là chẳng thể chờ được cô mắt sáng trở lại. Ca phẩu thuật diễn ra gần sáu tiếng đồng hồ.

Jop - người phụ trách đưa anh đến Anh vừa đúng lúc đến bệnh viện đứng ở cửa phòng mổ chờ đợi. Doãn Bách Thần tính toán thời gian thật chuẩn, vừa đúng lúc anh được đẩy ra.

Jop đẩy anh lên phòng khoa não loại đặc biệt, sắp xếp chuyến bay về Anh theo lời Doãn Bách Thần đã dặn. Cùng một bệnh viện nhưng chẳng ai hay biết, có một người vừa đem ánh sáng của cuộc đời mình tặng cho người khác, để rồi phải trốn tránh họ như kẻ tội đồ.

Sáng này hôm sau anh tỉnh lại, mắt vẫn quấn băng trắng, anh nằm im lặng nghe âm thanh xung quanh mình, tiếng máy điều hoà gió thổi nhè nhẹ, tiếng kim đồng hồ treo tường * tích tắc * theo quy luật. Tay khẽ động sờ nhẹ lên mắt, tất cả đều vì em ấy, vì em ấy nên không hối hận chút nào.

Jop thấy anh cử động liền đến hỏi thăm.

“Ngài thấy thế nào? Có đau không? Muốn uống nước không?”

“Ừm”

Jop đỡ anh ngồi vào thành giường, rót một cốc nước ấm đưa cho anh. Một hơi uống hết sạch cốc nước, đột nhiên quay sang nói với Jop.

“Phiền cậu gọi thức ăn giúp tôi”

Jop liền đi gạo cháo, anh ăn xong liền uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Jop chỉ cảm thán người đàn ông này, đúng là vì yêu mà hi sinh mọi thứ, muốn nói rất nhiều nhueng chuyện người khác anh ta cũng không nói nhiều làm gì.

Doãn Bách Thần rất tuân theo lời dặn của bác sĩ, ăn uống ngủ nghỉ theo đúng giờ, một tuần sau liền có thể xuất viện. Đến lúc xuất viện, Jop lần nữa cảm thán anh, làm sao có thể dự liệu đúng ngày giờ như thế chứ.

Trong bệnh viện lớn nhất thành phố, hôm nay hai người tháo băng mắt, cuộc sống của họ cũng thay đổi. Một người bắt đầu cuộc sống tối tăm u ám, một người tìm được ánh sáng và tương lai.

_______________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play