Người làm nhà họ Lục không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy khách khứa Lục Tập mời đến vội vàng rời đi, vẻ mặt người nào người nấy đều mất tự nhiên.

“Có chuyện gì thế? Không phải cậu Lục Tập còn dặn chúng ta chuẩn bị cơm trưa hay sao?”

Không lâu sau, bọn họ lại nhìn thấy bác sĩ Kỳ và Khương Dư Miên đi vào nhà từ ngoài sân, một người về phòng, một người vẫy tay chào tạm biệt.

Cuối cùng là cậu hai nhà họ Lục cúi đầu đi theo cậu cả vào phòng sách ở tầng một.

Lục Tập cúi đầu đi theo sau Lục Yến Thần, cả khuôn mặt đều nóng rát, cảm thấy mất hết mặt mũi.

Không ai nghĩ tới chuyện Khương Dư Miên bất ngờ phản kháng, cậu ta không phòng bị gì nên mới bị cô đẩy ngã xuống đất, trở thành trò cười trước mặt nhiều người như vậy.

Lục Yến Thần ngồi trên ghế dựa, cánh tay tùy ý gác trên thành ghế, xương ngón tay rõ ràng.

Anh ngồi ở đó, không giận mà uy.

Lục Tập lặng lẽ phủi bụi đất dính trên tay, liếc anh một gái, cố gắng muốn chứng minh gì đó: “Anh cả, em làm vậy là có nguyên nhân, mọi người đều bị Khương Dư Miên lừa cả rồi, cậu ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu.”

Người đàn ông nâng mắt, giọng điệu trầm ổn: “Mặc kệ em ấy có đơn thuần thật hay không, nhưng việc một đám người bắt tay bắt nạt một cô gái nhỏ là đúng chắc?”

“…” Lục Tập mở miệng muốn phản bác nhưng lại phát hiện mình không tìm ra được lý do chính đáng nào.

Cậu ta muốn khiến Khương Dư Miên xấu mặt, cố ý ép cô mở miệng, khiến cô lộ bộ mặt thật.

Nhưng cuối cùng, người ỷ đông bắt nạt ít là cậu ta, người mất mặt cũng là cậu ta.

“Nhưng mọi người cũng đã tận mắt nhìn thấy cậu ta đẩy em rồi, vậy nên cũng nên tin rằng cậu ta không yếu đuối như vẻ bề ngoài đi chứ?” Cậu ta không phủ nhận cách làm của mình có vấn đề, nhưng ít ra đã chứng minh được Khương Dư Miên cũng không đơn thuần như vậy.

Lục Yến Thần cười khẽ: “Con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người.”

Nghe anh cả giải thích thay cho Khương Dư Miên, Lục Tập lại càng đau đầu: “Rốt cuộc vì sao mọi người lại thiên vị cho cậu ta như vậy? Anh là thế, ông nội cũng vậy, ngay cả thím Đàm cũng bị cậu ta mê hoặc.”

“Em tò mò thân phận của em ấy như vậy, vậy thì anh có thể nói cho em biết.”

“Ông nội và bố mẹ của em ấy mất từ sớm, không còn người thân nào đáng tin ở bên cạnh, hơn nữa, vào ngày thi Đại học, em ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị thương phải nằm viện, tạm thời không thể mở miệng.”

“Ông nội của em ấy là bạn chí cốt của ông cụ nhà mình, ông cụ thương xót cho huyết mạch duy nhất của bạn cũ nên mới đưa em ấy về nhà họ Lục.”

Lục Yến Thần không nhanh không chậm tóm tắt mọi chuyện, ánh mắt cuối cùng anh nhìn cậu ta còn như đang hỏi giải thích như vậy đã vừa lòng cậu ta chưa.

Lục Tập nắm chặt tay, sắc mặt có hơi khó coi: “Chỉ có vậy thôi mà sao mọi người không nói sớm?”

“Em cảm thấy thế nào được xem là sớm?” Lục Yến Thần trầm giọng hỏi lại: “Em ấy mới tới nhà họ Lục được một ngày, mà em đã vội vã quy chụp người ta như vậy?”

Những gì Khương Dư Miên đã trải qua cũng không vui vẻ gì, vậy nên ông cụ Lục cũng không muốn những người khác biết, chủ yếu là sợ Khương Dư Miên không được tự nhiên. Bình thường Lục Tập không để ý tới chuyện đối nhân xử thế, ai ngờ bây giờ cậu ta lại xem Khương Dư Miên như kẻ thù.

“Đụng cái là bộp chộp, Lục Tập, em nên xem xét lại bản thân đi.” Lục Yến Thần đẩy ghế dựa ra, bỗng nhiên đứng dậy.

Câu nào cũng như đâm vào ngực khiến hơi thở của Lục Tập cứng lại.

Mãi cho tới khi Lục Yến Thần đi ngang qua người cậu ta, Lục Tập mới nhớ ra gì đó, quay đầu lại gọi anh: “Anh cả, cậu ta…”

Cậu ta nói được một nửa thì bỗng im bặt, Lục Yến Thần dừng bước, chờ đợi nửa câu sau của cậu ta.

Lục Tập cắn răng, sửa lời: “Thôi, sau này em nhường nhịn cậu ta một chút là được chứ gì.”

Còn về chuyện Khương Dư Miên lấy trộm zippo, đến cuối cùng cậu ta vẫn không hé răng.

Phòng ngủ cách vách, Khương Dư Miên đứng ngồi không yên, đứng trước bồn rửa mặt rửa tay hết lần này đến lần khác.

Cô không muốn đẩy người, vì sao Lục Tập cứ phải ép cô, uy hiếp cô.

Khương Dư Miên nhìn vào gương, trong gương xuất hiện rất nhiều khuôn mặt mờ ảo, bọn họ đều đang ồn ào ép cô mở miệng.

“Sao mày không nói gì cả vậy?”

“Mày là người câm à?”

“Nói chuyện đi chứ!”

“Rầm!”

Cô thật sự không chịu nổi nữa, đập mạnh lên tấm gương, dòng nước mát lạnh trượt dài xuống dưới.

Sắc mặt cô gái trong gương trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe.

Cô thẹn quá hóa giận, sợ hãi câu nói cuối cùng của Lục Tập.

Cô bị bệnh, không kiềm lòng được mà đụng vào bật lửa, chưa được chính chủ cho phép đã tự tiện cầm đi chính là kẻ trộm, cô không biết nên đối mặt với Lục Yến Thần thế nào.

Điều càng bất ổn là, Lục Yến Thần bắt gặp cô đẩy ngã Lục Tập.

Chắc hẳn anh nghĩ cô xấu xa lắm.

“Cộc cộc…”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, nhịp tim của Khương Dư Miên ngày càng tăng tốc, gần như có thể đoán ra người gõ cửa là ai.

Khương Dư Miên nhanh chóng mở vòi nước rửa mặt, cố gắng khiến bản thân trông bình thường một chút. Cô đi tới bên cánh cửa, cũng không ngẩng đầu lên mà kéo cửa ra, ngón tay đặt trên tay nắm cửa âm thầm dùng sức.

“Em khóc sao?”

Âm thanh chui vào tai cô không phải là lời chỉ trích, cũng không phải là lời dạy dỗ, mà là quan tâm tới cảm xúc của cô.

Khương Dư Miên tức khắc nín thở, cũng không biết nên nói gì, bả vai run lên nhè nhẹ.

Người nọ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô: “Em đang sợ cái gì?”

Khương Dư Miên bỗng ngẩng đầu, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch.

Mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh gì, cô xoay người lấy giấy viết chữ rồi đưa cho anh nhìn: [Em, đẩy Lục Tập.]

Ngòi bút dừng lại, cô run rẩy viết tiếp: [Em xin lỗi.]

Lục Tập là em trai ruột của anh, chắc hẳn bây giờ anh ghét cô lắm.

“Em không có lỗi gì cả.” Trong bầu không khí trầm mặc, Lục Yến Thần nhìn thấy rõ chữ trên giấy nhưng lại không đồng tình.

Khương Dư Miên kinh ngạc ngẩng đầu.

Lục Yến Thần lấy giấy bút trong tay cô, nghiêm túc gạch bỏ hai câu cô vừa viết.

“Khương Dư Miên, người khác bắt nạt em, em phản kháng lại hoàn toàn không có gì sai.” Anh nâng mắt nhìn vào đôi mắt đầy mê mang kia, nghiêm túc nói với cô, “Bảo vệ bản thân lại càng không sai.”

Ngữ khí ôn hòa mà mạnh mẽ của người đàn ông dội vào linh hồn yếu ớt của cô gái nhỏ, cơ thể cô như được rót vào một luồng năng lượng mới, trong mắt Khương Dư Miên nhiều thêm một tia kiên định.

Lần đầu tiên có người nói với cô rằng phản kháng không có gì sai, bảo vệ bản thân lại càng không sai.

“Chuyện hôm nay là lỗi của Lục Tập, em đừng tự trách.” Nhận thấy sự thay đổi rõ ràng của cô, Lục Yến Thần biết cô đã hiểu những gì anh nói.

Cô gái nhỏ rất nhạy cảm, anh lặng lẽ chuyển chủ đề: “Em đã gặp bác sĩ Kỳ chưa?”

Khương Dư Miên vội vàng gật đầu.

Lục Yến Thần thuận nước đẩy thuyền: “Nên thực hiện tư vấn tâm lý lần thứ ba rồi, ngày mai có được không?”

Anh giao quyền lựa chọn cho Khương Dư Miên, mà Khương Dư Miên căn bản sẽ không từ chối anh.

Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt Khương Dư Miên nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu, lúc ấy Lục Yến Thần nghĩ: Quả nhiên cô bé rất ngoan.

Lục Yến Thần hẹn lịch thay cô.

Khi nhận được điện thoại, bác sĩ Kỳ vừa về đến nhà: “Quả nhiên cô bé rất nghe lời cậu.”

Lục Yến Thần không hề để tâm: “Tôi đã nói rồi, em ấy rất ngoan.”

Bác sĩ Kỳ: “…”

Anh ta thật sự không thể quên được cảnh tượng mình đã nhìn thấy trước cửa sân.

Cũng không phải nói xấu Khương Dư Miên, mà là anh ta cảm thấy Lục Yến Thần nhận thức sai lệch về từ “ngoan”.

Về đến nhà, bác sĩ Kỳ lười biếng ngả người xuống ghế sô pha: “Tôi thấy cô bé rất ỷ lại cậu, gọi là gì nhỉ? Hội chứng vịt con*?”

*Hội chứng vịt con

Hội chứng vịt con?

Lục Yến Thần không đồng tình.

Anh và Khương Dư Miên cũng không phải mới chỉ quen nhau từ hai tháng trước, hiển nhiên không thích hợp với cụm từ này.

Trong lúc trò chuyện, có cuộc gọi khác gọi tới, Lục Yến Thần kết thúc cuộc đối thoại với bác sĩ Kỳ rồi nhận cuộc gọi tiếp theo.

“Tổng giám đốc Lục, xảy ra chuyện rồi.” Giọng nam khàn khàn trong điện thoại khá nghiêm túc, “Hôm qua trong trại giam có người gây chuyện đánh nhau, người nọ bị đập vào đầu, nghe nói lúc ấy chảy rất nhiều máu. Người nọ đã được đưa tới bệnh viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Thật là xui xẻo, sớm không đánh nhau muộn không đánh nhau, trùng hợp thế nào mà lại xảy ra chuyện vào lúc bọn họ vừa tìm được người kia.

Tên côn đồ nằm trong bệnh viện còn chưa rõ sống chết chứ đừng nói tới chuyện mở miệng nói chuyện, manh mối lại đứt đoạn.

Lục Yến Thần: “Đã điều tra danh sách thăm tù của gã chưa?”

“Đã điều tra rồi, không có ai cả.” Gã chỉ là một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, những người quen biết gã chỉ sợ cũng không phải hạng sạch sẽ gì, tới Cục cảnh sát có khác gì tự chui đầu vào rọ đâu?

Manh mối tới đây là đứt đoạn, vậy thì phải điều tra theo hướng khác: “Ai là người bỏ tù gã?”

Thám tử trả lời: “Hình như có người cố tình xóa bỏ dấu vết, chúng tôi vẫn chưa điều tra được cụ thể, cần có thêm thời gian.”

“Tiếp tục tìm kiếm.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Những chuyện liên quan đến Khương Dư Miên phức tạp hơn anh nghĩ.

Nhưng bây giờ cô lại không chịu nổi kích thích, không thể hỏi thẳng cô.

Lục Yến Thần đặt điện thoại xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc zippo màu vàng trên bàn, anh với tay cầm lên bỏ vào túi.

Ngày hôm sau, anh tự mình đưa cô tới văn phòng tư vấn tâm lý.

Nơi này được thiết kế tỉ mỉ, khiến tinh thần người ta dễ dàng thả lỏng hơn, không ngờ lần đầu tiên Khương Dư Miên tới đây đã suýt đập đồ.

Bác sĩ Kỳ dẫn chuyện, mấy lần cố gắng giao lưu với cô đều thất bại, mặc dù Khương Dư Miên ngoan ngoãn ngồi đối diện anh ta nhưng vẫn luôn mất tập trung.

Tình trạng của Khương Dư Miên khác với bệnh nhân tự kỷ chân chính, cô sinh ra phản ứng kích thích sau khi bị tổn thương, trải qua một tháng điều trị và dẫn dắt, tình trạng đã tốt hơn nhiều. Chỉ là cô kháng cự nhớ lại ký ức, vẫn luôn không quá phối hợp.

Hai tay bác sĩ Kỳ đan vào nhau: “Miên Miên, cháu có nghe thấy vừa rồi tôi nói gì không?”

Khương Dư Miên gật gật đầu, trông càng giống như đang miễn cưỡng đối phó hơn.

Giao lưu với những bệnh nhân khác còn phải quan sát và ghi chép cẩn thận, bệnh nhân giống Khương Dư Miên thật ra lại giúp anh ta bớt không ít việc: “Vậy thì hôm nay chúng ta nói về chuyện khác đi.”

Khương Dư Miên không trả lời anh ta, mãi cho tới khi nghe thấy anh ta nói: “Hay là nói về Lục Yến Thần đi?”

Cô gái đang uể oải cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Bác sĩ Kỳ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, dẫn dắt đề tài: “Tôi thấy hình như cháu rất tin tưởng cậu ta, là vì lúc ấy cậu ta là người đã cứu cháu ư?”

Đầu tiên cô gật đầu, hai giây sau lại lắc đầu.

Vậy là có phải hay không?

Đoạn ký ức kia dễ khiến Khương Dư Miên sinh ra phản ứng kích thích, bác sĩ Kỳ sử dụng cách thức uyển chuyển để cô dần dần dỡ bỏ lớp phòng bị: “Vậy khi cháu gặp cậu ta, điều gì khiến cháu ấn tượng nhất?”

Khương Dư Miên nhìn chằm chằm sàn nhà, đôi mắt không chớp như thể đang chìm vào hồi ức.

Không lâu sau, cuối cùng cô cũng cầm lấy giấy bút bác sĩ Kỳ đã chuẩn bị ở bên cạnh, vẽ một ngôi sao.

Bác sĩ Kỳ khó hiểu: “Ngôi sao? Ý cháu là sao?”

Anh ta nhớ rõ lúc Khương Dư Miên xảy ra chuyện là ban ngày.

Khương Dư Miên không trả lời mà tiếp tục vẽ.

Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao… Mãi cho tới khi trang giấy phủ đầy ngôi sao giống như bầu trời đầy sao.

Thấy cô không để ý tới mình, bác sĩ Kỳ chụp ảnh lại rồi âm thầm gửi tin nhắn cho Lục Yến Thần: [Ngôi sao có liên quan gì đến cậu không?]

L: [?]

Bác sĩ Kỳ đổi cách nói: [Cậu, Khương Dư Miên, bầu trời đầy sao, có ấn tượng gì không?]

Một lát sau, bác sĩ Kỳ nhận được câu trả lời.

L: [Có.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play