Edit+Beta: Ổi
"..."
Di Tương cảm thấy bản thân đúng là một tên đại ngốc, thế nhưng khi quay đầu nhìn lại, hắn thấy có hai kẻ ngốc như hắn, vọt theo vào thang máy. Đó chính xác là hai vị tỷ muội Chân Chân và Trảo Trảo, rõ ràng một giây trước hai cô còn là người cách xa thang máy nhất, vậy mà giây tiếp theo liền theo Di Tương cùng đi vào thang máy.
"Tại sao hai cô cũng theo vào vậy?"
Chân Chân, Trảo Trảo khóc lóc trả lời: " Bởi vì chúng tôi là nhan cẩu, mà hai vị này có giá trị nhan sắc quá cao! Ai mà chẳng muốn cùng soái ca chết chung một nơi đâu chứ!"
"..."
"Mới đầu thì năm người trước đã." Tuân Mị nói vọng ra với những người đứng bên ngoài thang máy: "Nếu năm người chúng tôi đều chết thì lát nữa những người còn lại lần lượt chia ra hai người và ba người để đi thang máy."
Năm người còn lại nhìn nhau, gật gật đầu. Di Tương hít vào một hơi, ra vẻ tráng sĩ cầm chìa khoá nhấn mạnh xuống đống của thang máy lại.
"Đi lầu mấy?" Di Tương đối mặt với những nút bấm hỏi, ngón tay đặt trên nút số 5, "Tôi kiến nghị chúng ta nên đi lên lầu 5, đi từ trên xuống, ..."
Một cánh tay non mịn và trắng như tuyết xuất hiện bên canh hắn, nhắm mục tiêu chính xác mà nhấn xuống lầu 3, Di Tương cau mày quay người lại nói: " Không đúng, quá mức rồi, boss tại sao không thảo luận trước ..."
Những lời nói chưa kịp thốt ra đều bị nghẹn lại ở cổ họng, bởi vì hắn phát hiện ra ở phía sau hắn, Đoàn Thuỷ Lưu cùng Khó Ngủ đều dút tay vào túi, đứng thẳng dựa vào tường, mà hai vị tỷ muội Chân Chân và Trảo Trảo ôm lấy nhau thành một đoàn, đứng ở phía bên trái nhìn hắn một cách hoang mang.
Như vậy thì cánh tay non mịn trắng trẻo vừa xuất hiện bên phải hắn là của ai?
Di Tương chợt cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi hột bao phủ khắp lưng Di Tương, hắn yên lặng dựa vào vách tường bên cạnh cửa thang máy, cho chính mình một nơi có thể chống đỡ bản thân, khô khốc mở miệng: "Ờm ... mọi người .... thấy rồi sao?"
"Thấy...thấy gì cơ?" Trảo Trảo suy yếu hỏi.
Di Tương hít một hơi thật sâu, nói: "Chỉ vừa lúc nãy, có một cánh tay trắng bệch và nhợt nhạt giúp chúng ta nhấn nút thang máy ..."
Trảo Trảo nghe xong liền nhũn hết cả hai chân, mắt thấy cả người đều không ổn, lúc này cô lại nghe thấy Tuân Mị ôn ôn nhu nhu cười rộ lên, giọng nam trầm trầm lại dễ chịu vang lên quanh quẩn ở trong thang máy: "Đừng sợ, đếm số người trong thang máy xem sao?"
Di Tương nhất thời chưa kịp hồi thần sau vụ việc cánh tay trắng bệch kì bí không biết từ đâu xuất hiện, thành thành thật thật đếm số người có trong thang máy: "... Năm."
"Anh có đếm chính mình chưa?"
"..." Di Tương dường như quên đếm mất bản thân, sau đó đếm bản thân mình là một, tay đếm đến Chân Chân là năm, và khi ngón tay đếm đến Trảo Trảo: ".... Sáu."
Đôi mắt của Di Tương Nhanh chóng đảo qua đảo lại giữa sáu 'người', nhưng dù hắn nhìn đến mặt ai, hắn vẫn chắc chắn rằng hắn đều biết những người hiện giờ đang ở trong thang máy. Rõ ràng trong thang máy chỉ có đúng năm người và nếu có người thừa ra thì rất dễ nhận biết cũng như dễ tìm, nhưng chính hắn cũng không phân biệt ra được.
Xem xét hồi lâu, trong não hắn đột nhiên nảy ra một cỗ nghi ngờ, thật sự là nhiều hơn một người sao. Chẳng lẽ tất cả mọi người đang có mặt hiện tại căn bản đều không phải là con người ...
Chẳng lẽ chính bản thân hắn cũng không phải là con người ....
Vừa đến tầng ba, cửa thang máy vừa mở, hai chân của Di Tương như được gắn thêm hoả tiễn mà phóng một cái vèo ra ngoài. Phóng ra khỏi thang máy cùng lúc với Di Tương thì còn có Chân Chân và Trảo Trảo. Tuân Mị tuy rằng so với bon họ bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn vô tâm tới mức còn muôn lưu lại thang máy cùng người kia trò chuyện đôi câu. Hắn cùng Đoàn Thuỷ Lưu nhanh chóng ròi khỏi cửa thang máy, chỉ nghe thấy của thang máy ở phía sau bọn họ đóng lại một cách thật to, giây tiếp theo liên lăn lộn trở về tầng 1.
"Thật giống như anh nói nha..." Di Tương kinh ngạc vỗ ngực. "Giới hạn mười người, nếu cả mười người đều đi vào cả mà trong thang máy lại có một người thì dẫn đến thang máy bị quá tải."
"Quá hố rồi, đây là muốn làm cho chúng ta vi phạm vào giới hạn của thang máy. Đi thôi, nếu còn nghĩ nữa không khéo đều bị hói hết mất." Chân Chân cảm thấy tiếc nuối cho mười người chơi mới bị loại sau khi vào trận mới có nửa tiếng.
Cô vừa muốn lên tiếng hỏi những người khác tiếp theo nên làm gì bây giờ, ngẩng đầu lên thì cô thấy ông trùm thông thái Đoàn Thuỷ Lưu đã cầm thẻ phòng trên tay mở cửa một căn phòng, liền bước vào không thèm ngoảnh lại mà đi vào, trở tay đóng cửa.
Chân Chân: "..."
Lầu hai có kết cấu như những chung cư bình thường khác, ở giữa có một lối đi thẳng hai bên đều có của ra vào.
Cô liền nhanh chân chạy về phía vị soái ca có vẻ dễ nói chuyện hơn vị kia, Khó Ngủ đang đứng trước căn phòng đối diện căn phòng của Đoàn Thuỷ Lưu, lấy ra trong túi chiếc thẻ phòng nhẹ hều, thấp giọng nói một câu: " Phòng ngẫu nhiên sao?"
Sau đó hắn mở của ra, kiểm tra lại căn phòng.
Cửa thang máy cách đó không xa chậm rãi mở ra, năm người chơi còn lại ngay lập tức lăn lộn bò ra khỏi thang máy, người đàn ông có ria mép trừng mắt nhìn Di Tương một cách run rẩy nói: "Bên trong, bên trong thang máy thật sự có thêm một người nào đó..."
"Tôi biết mà." Di Tương dường như đã bình tĩnh lại, khua tay nói: "Không phải trong thang máy chỉ có thêm một người vô hình không thể nhìn thấy thôi sao? Một chút mới mẻ cũng không có".
Chân Chân: "....." Nếu có bản lĩnh thì hồi nãy đừng có run rẩy như thế chứ.
Sau khi xác nhận không có người nào rơi xuống như vừa nãy, Tuân Mị đứng trước của phòng đã mở rộng, mỉm cười nói với những người trong đội: "Phòng là ngẫu nhiên, mọi người cũng nên tìm một phòng để nghỉ ngơi đi."
Trong lúc Tuận Mị đi xác nhận, Trảo Trảo nhìn xung quanh, xác định có chính xác 10 phòng ở tầng 2. Kết hợp với số lượng người chơi còn lại hiện giờ, có thể dễ dàng kết luận rằng mỗi người một phòng.
Nhưng khi cô nghĩ rằng số người chơi ban đầu là 20 người, cô có chút hoang mang không xác định được. Trảo Trảo vội vàng gọi Tuân Mị, người đã bước vào phòng: "Đại lão Khó Ngủ, anh xem tôi và Chân Chân có thể ở chung một phòng được không?"
Đồng thời đây là thắc mắc của cặp đôi còn lại ở đây, trong đó cô gái có tên là Đường, còn người đàn ông còn lại tên là Ăn Đường, nick name tình nhân buồn nôn gần chết. Cho dù là vì hèn nhát, vì sự an toàn của cả hai hay vì bất cứ điều gì khác đi nữa thì họ vẫn muốn ở chung một phòng với nhau.
"Tôi cũng không rõ nữa." Tuân Mị cười một cái, nói: "Tôi không thấy lời nhắc nhở nào liên quan đến việc đó cả, có lẽ là không sao đâu."
"... Được rồi, cảm ơn anh." Chân Chân và Trảo Trảo gật đầu với Tuân Mị, sau đó thập phần rối rắm mà đứng nhỏ giọng thảo luận với cặp tình nhân.
So với Đoàn Thuỷ Lưu cứ như vậy mà bước vào cửa, sau đó tiêu soái đóng cửa lại, dùng bóng lưng chói loá viết tám chữ thật to: "Thật khó cho tôi, đùng quấy rầy." thì có lẽ Tuân Mị tương đối ôn hoà và cẩn thận hơi rất nhiều. Việc đầu tiên hắn làm sau khi bước vào chính là đi xem xét xung quanh căn phòng một chuyến.
Bên trái lối vào là một phòng tắm nhỏ cùng với vòi hoa sen, ở phía trước thì là phòng khách chật chột, vào sâu hớn nữa thì là phòng ngủ, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn với một chiếc chăn bông được đặt gọn gàng ở trên giường. Chiếm hết mặt tường chình là tủ quần áo, TV và một bộ bàn ghế nhỏ chen chúc ở trong góc.
Cơ sở vật chất vô cùng đơn sơ và cổ kính, vô cùng phù hợp với bối cảnh của trò chơi, là căn hộ thuộc thế kỉ trước.
Sau khi kiểm tra sơ qua căn phòng một lần, Tuân Mị quay lại chỗ hành lang, phát hiện Trảo Trảo, Chân Chân cùng với cặp tình nhân có biệt danh buồn nôn ấy vẫn còn đang rối rắm vấn đề có được ở chung phòng hay không. Di Tương chọn phòng ngay bên cạnh phòng của Tuân Mị, lúc này đã đổi sang dép lê đi trong phòng, vừa kéo của vừa hô to với mấy người đang đứng ở hành lang không dám đi vô phòng: "Đã 10h50 rồi, mọi người nếu không muốn chết thì hãy nhanh lên."
Cô gái có biệt danh là Đường trong cặp tình nhân mím môi, sau đó vòng tay mình qua tay người bạn trai có biệt danh là Ăn Đường, quyết cùng người bạn trai của mình ngủ chung một phòng. Chân Chân và Trảo Trảo dường như bị hai người nọ ảnh hưởng, quyết định ở cùng một phòng với ý thức chị em tốt sống chết cùng nhau.
Tuân Mị nhìn bọn họ chia ra đứng ở trước cửa phòng liền thở dài, nói: "Trong mỗi phòng liền chỉ có một chiếc giường thôi."
Nghe vậy, thân thể của bốn người lập tức cứng đờ, quay đầu lại muốn Khó Ngủ nói lại với ý nghĩa rõ ràng hơn. Nhưng bọn họ thấy rằng vị Khó Ngủ này chỉ để lại một câu nói hợp lý nhưng không đáng ngại lại, hắn quay người đi và khoá của lại. Ngược lại thì Di Tương đang dựa vào cửa, buồn cười mà nói với bốn người họ một cách thích thú: "Các người có nghe thấy không? Đại lão đã có lòng hảo tâm cung cấp gợi ý cho các người rồi đấy."
"Bởi vì chỉ có một chiếc giường, nên giải pháp tốt nhất là mỗi người một phòng sao?" Trảo Trảo thận trọng hỏi, cô cùng Chân Chân liếc nhìn nhau, cười so với khóc còn thảm hơn: "Tỷ muội, dù có một mình thì cũng phải cố gắng sống tốt nha."
"Tỷ muội cố lên, cẩn thận một chút kéo có mặt quỷ bật ra từ nhà vệ sinh nha."
"Cẩn thận nửa đêm thức dậy bắt gặp ma nữ áo đỏ đang ngồi trên đầu giường nha." Hai cô gái đang thể hiện tình chị em plastic đang lưu luyến chào tạm biệt nhau, bỗng có tiếng hét đầu tiên truyền ra từ căn phòng cách vách, người đàn ông có ria mép lăn ra khỏi phòng với khuôn mắt tái nhợt, việc đầu tiên làm chính là chửi đổng một hồi, sau đó hoảng sợ mà nói với những người khác: "Đậu má, tôi với mới mở TV ra muốn xem xem có tiết mục gì không ...."
...
Hai phút sau, cô gái tên Đường hét toáng lên, nhào vào lòng bạn trai, đánh chết cũng không chịu ngủ một mình, bạn trai nàng không thuyết phục được nàng liền bất đắc dĩ mang nàng vào cùng một phòng nghỉ. Chân Chân và Trảo Trảo dường như cũng bị doạ sợ không nhẹ, Chân Chân run rẩy hỏi: "Hay hai chúng ta ngủ cùng nhau đi?"
Trảo Trảo đương nhiên là muốn đồng ý, nhưng nhớ đến câu nói mà Khó Ngủ để lại trước khi rời đi luôn ở trong đầu cô, rối rắm nửa ngày, Trảo Trảo hạ quyết tâm nói: "Tách ra ngủ riêng đi.
Cách đó một bức tường, Tuân Mị đã lật tung căn phòng của mình lên, bất luận là đáy giường, tủ quần áo hay là những khe hở trong tường gạch đi chăng nữa thì nới nào cũng vô cùng sách sẽ, không có chút bụi nào. Cuối cùng hắn không thu hoạch thêm được manh mối nào liền ngồi ở trước giường, mở TV lên.
Những bông tuyết và chấm đen lớn xuất hiện trên màn hình vài phút, dù đã điều chỉnh đến kênh nào cùng không có bất kì tín hiệu nào hết. Tiếng ổn phát ra từ TV khiến tai người bị ù đi. Tuân Mị lặng lẽ ngồi đợi một lát, màn hình đột nhiên nhấp nháy một hồi. Sau hai lần nhấn điều khiển, cuối cùng cúng chiếu ra được một hình ảnh có ý nghĩa nào đó.
Trên màn hình chiếu lên khung cảnh vô cùng quen thuộc, Tuân Mị ngay lập tức nhận ra khung cảnh trên TV chính là khung cảnh căn phòng nơi mà hắn đang ở, mà hình ảnh đang hiện lên trên màn hình lại là hình ảnh của phòng khách, đối diện chính là cánh của phòng ngủ không đóng.
Là theo dõi? Tuân Mị nghi ngờ muốn đi ra phòng khách để kiểm tra, lúc này hình ảnh trên màn hình lập tức thay đổi, thế mà lại thành khung cảnh phòng ngủ được nhìn từ trên xuống, mà chính giữa màn hình chính là hình ảnh Tuân Mị đang ngời ở trước giường nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Hắn đang bị thứ gì đó theo dõi ——
Tuân Mị theo bản năng ngẩng đầu lên, tròng mắt nhanh chóng chuyển động, xem xét chỗ nào trên trần nhà đang chứa camera theo dõi, nhưng căn bản trên trần nhà không hề có thứ gì nhìn giống camera cả. Khi Tuân Mị nhìn lại màn hình TV một lần nữa thì hình ảnh lại bị thay đổi, từ khung cảnh nhìn Tuân Mị từ trên xuống thay bằng hình ảnh đối diện với khuôn mặt của Tuân Mị.
@nghiepquatmatxac đây nha bé đừng dí anh nữa nha bé. 🙏🙏🙏