"Lâm tiểu thư, xin cô cho biết suy nghĩ của mình về việc ra tòa làm chứng cho nghi phạm?"
"Lâm tiểu thư, liệu cô đủ tự tin rằng kết quả khám nghiệm của mình sẽ thuyết phục được quan tòa thay đổi việc kết án không?"
"Nghe nói cha của nghi phạm là chủ tịch công ty Tân Nghiệp, mà tập đoàn Lâm thị cùng với Tân Nghiệp từng có hợp tác kinh doanh, đúng là sự thật sao?"
"Lâm tiểu thư, nghe đồn cô và Trương chủ tịch của tập đoàn Chúng Thành sắp có tin vui, có thật không?"
Vừa mới xuống xe, Lâm Yến đã bị truyền thông bủa vây đến mức con ruồi cũng không lọt ra được, đèn flash chớp lóa, đủ các thể loại ống kính xuất hiện trước mặt cô.
Quản gia bên cạnh che chở, bảo vệ ở phía trước mở đường, đứng giữa vòng bão táp cô vẫn giữ nét mặt bất biến, đối diện với những câu hỏi quái gở thế nhưng lông mày vẫn chưa nhíu lấy một cái.
Thế rồi ——
Lâm Yến tháo xuống cặp kính râm, khóe môi khẽ chứa chút ý cười, cô liếc nhìn tấm băng rôn treo phía dưới cầu thang của tòa án, suy tính gì đó.
"Pháp y vô lương tâm làm chứng cho hung thủ sẽ không được chết tử tế!"
"Cút khỏi giới tư pháp đi, ả pháp y ác độc coi thường luân lý!"
"Tiểu thư ——" vị quản gia muốn đi ra ngoài dẹp loạn.
Lâm Yến đeo lại kính râm, vẫn vui vẻ mà khẽ huýt sáo: "Lần sau nên chọn tấm hình khác đẹp hơn"
Trên bức hình đen trắng treo bên kia là một nữ nhân có đuôi lông mày hất lên cao, xương gò má hiện rõ, chẳng hề giống với vẻ đẹp hiền hậu dịu dàng của người phụ nữ truyền thống, mà trong ánh mắt kia lúc nào cũng lộ ra vài phần cao cao tại thượng, khóe môi khẽ nhếch tựa như đang chế nhạo sự đời.
Trước lúc phiên tòa bắt đầu, Lâm Yến mặc vào bộ đồng phục của sở nghiên cứu, bên ngoài khoác chiếc áo blouse trắng, so với áo của các bác sĩ cứu người thì có khác một chút, bên trên ngực là hàng chữ cái tiếng Anh viết tắt cho tên của sở nghiên cứu, cùng với logo hình kim tự tháp màu xanh đậm.
Hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thoả, luật sư đến bên cạnh cô vừa đi vừa nói: "Lần này đối phương đã có sự chuẩn bị kĩ càng, liệu chứng cứ của cô có đủ để giúp hắn thoát tội không?"
Lâm Yến nhún vai, tỏ vẻ bất lực: "Thoát tội hay không là do quyết định của thẩm phán, tôi làm việc vì tiền, chỉ có trách nhiệm cung cấp bằng chứng có ích cho hắn, còn những chuyện khác chẳng liên quan tới tôi"
Phiên tòa bắt đầu, luật sư hai bên giằng co nhau đến hai giờ đồng hồ khiến cho Lâm Yến tưởng như mơ màng sắp ngủ gật. Nhưng ngay khi thẩm phán gọi tới tên cô, đôi mắt dường như chẳng chút quan tâm thế sự kia lại chợt lóe lên một tia sắc bén.
Cô chậm rãi đứng dậy, bước lên bục nhân chứng.
Công tố viên khẽ kinh ngạc, theo bản năng nhìn lại nhân chứng phía chính mình, đó là một vị pháp y dày dặn kinh nghiệm khác.
Đối phương cũng có chút kinh hãi, hai người liếc nhau, tỏ ý trận này quyết sống quyết chết.
"Trên qυầи ɭóŧ của nạn nhân, sau khi xét nghiệm đã tìm thấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ và DNA của nghi phạm, nhân chứng có gì muốn nói không?"
Công tố viên bắt đầu đặt câu hỏi.
Lâm Yến đến chân mày cũng không thèm động: "Không có gì để nói"
Nghi phạm mang còng tay ngồi bên dưới dường như tỏ vẻ kích động, lại bị cảnh sát đè lại.
Lâm tiểu thư vốn dĩ mỗi lời đều là vàng ngọc, liếc nhìn hắn một cái rốt cuộc mới bổ sung: "Nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng tỏ rằng hắn và người chết từng phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, không thể chứng minh rằng hắn đã gϊếŧ người"
Công tố viên khẽ cong môi: "Căn cứ vào kết quả điều tra của cảnh sát đã cho thấy, vào khoảng 12h ngày 18 tháng 4 năm 2007, người chết đã cùng nghi phạm và bạn bè tiến hành thuê phòng Karaoke, đây là đoạn băng mà camera theo dõi trên hành lang đã ghi nhận được"
Trợ lý của công tố viên mở đoạn băng lên, ánh mắt Lâm Yếm chuyển qua, chỉ thấy bên trong video chiếu lại hình ảnh Cận Vĩ Hâm đang thân mật ôm lấy nạn nhân tên là Vương Lệ, bước chân lảo đảo, tựa hồ như đã uống say.
Lúc này bọn họ vừa khéo đi vào tầm nhìn của một cái cameras nằm phía dưới, chiếu rõ khuôn mặt có chút không kiên nhẫn lại không thể không chịu đựng của Vương Lệ.
Thời gian trên video chỉ rõ 10h15', đúng hai tiếng sau, Cận Vĩ Hâm tỏ vẻ hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, ước chừng mười phút sau, lại kéo theo một cái vali tiến về phòng.
Cái vali kia chính là công cụ mà hắn dùng để vứt xác, vốn dĩ hành động đó là rất khả nghi, nhưng vì hắn là ông chủ, nhân viên tự nhiên mà không dám nói gì, huống chi lúc ấy đã là rạng sáng, ai cũng kiệt sức. Cuối cùng hắn cũng chạy ra ngoài bãi đỗ xe, cameras theo dõi đã ghi lại hết hành động của hắn, vừa có động cơ gây án, vừa có hành động phi tang, kết quả nghiệm thi lại càng chứng tỏ hắn có tội, cho dù không có lời khai cũng có thể định tội.
Ngồi ở phía dưới, Cận Vĩ Hâm mang còng tay, trên mặt hiện lên vài phần né tránh, hai tay không tự chủ mà chộp vào nhau, đây là biểu hiện của sự khẩn trương.
"Theo nhân chứng có mặt trong đêm đó, nghi phạm vừa mới ngồi không lâu đã tiến hành động tay động chân với người chết, người chết vì nể hắn là ông chủ mà không dám phản khán, cho đến khi nghi phạm ——" hắn nói, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Cận Vĩ Hâm.
"Bắt người chết dùng miệng ngậm lấy lá bài rơi xuống giữa đũng quần hắn mà nhặt lên.."
"Ngậm đi, sao lại không chịu ngậm, dùng miệng mà ngậm lên cho ông mày, thì ông mày sẽ cho mày tiền" Cận Vĩ Hâm dùng tiền mà vỗ vào mặt của cô gái đang quỳ gối bên người hắn.
Nữ nhân ăn mặc phong phanh, áo hở rốn cùng quần đùi ngắn, gã đàn ông thấy cô ngồi im bất động, trực tiếp dùng tay đem tiền nhét vào ngực áo của cô.
"Ngậm! Ngậm lên cho ông mày! Ngậm không được thì nghỉ việc đi!" Hắn vừa nói vừa ấn đầu cô xuống, nước mắt chảy dài trên má của cô.
Những người tham dự phiên tòa bất chợt xôn xao hẳn lên.
Thẩm phán nện búa: "Yên lặng!"
Lâm Yến lắc đầu cười nhạo, đột nhiên mở miệng ngắt lời ba hoa của đối phương: "Bọn họ làm gì nhau tôi không có hứng thú, cũng không cần phải kể lại cho tôi nghe, tôi chỉ trình bày kết quả giám định mà thôi ——"
Công tố viên đứng lên lên tiếng: "Người chết là vì bị vật sắc nhọn đâm trúng mà tử vong, hung khí chính con dao gọt hoa quả này"
Công tố viên giơ lên túi vật chứng, mà vị giám định pháp y cũng lần lượt nói: "Hung khí dài 10cm, chỗ rộng nhất đạt đến 3cm, phù hợp với vết thương có trên người của người chết, mà trên con dao này cũng tìm ra được vết máu của nạn nhân cũng như vân tay của nghi phạm, cô có gì muốn nói không?"
Lời này là đang hỏi Lâm Yến.
Từ nãy tới giờ đứng cũng hơi lâu, vị tiểu thư đã không thèm đếm xỉa tới ai mà tựa hẳn lên bàn: "Luật sư, đưa ra bộ chứng cứ thứ tư."
Nhận được cho phép của thẩm phán, luật sư mở ra máy tính, đem PPT chiếu lên trên màn hình lớn.
"Đây là vết bầm phát hiện được từ sau eo của người chết——"
"Tôi phản đối, việc này chẳng liên quan gì đến vụ án cả!" Luật sư lập tức đưa tay lên tiếng.
Thẩm phán nhìn hắn một cái, đem tầm mắt lại chuyển về trên màn hình lớn.
"Phản đối không có hiệu quả"
Lâm Yến khẽ gợi lên khóe môi: "Trong lần giải phẫu thứ hai phát hiện ra rằng trên thân thể người chết chỉ có duy nhất một vết bầm có diện tích khoảng 3cm, mọi người có lẽ đều biết rằng bầm tím là do những mạch máu li ti dưới da bị vỡ mà gây ra, cho nên máu phải chảy mới có thể sinh ra vết bầm"
"Mà sau khi chết thì trái tim đã ngừng đập, máu không thể tuần hoàn và trong vòng vài phút sau sẽ có hiện tượng đông máu cho nên không thể có vết bầm tím được"
"Cái này thì có liên quan gì, chỉ là một vết bầm nhỏ chẳng thể gϊếŧ người được, có khả năng là đụng chạm vào chỗ nào đó trong quá trình giằng co với nghi phạm"
Pháp y của đối phương nói tiếp.
Lâm Yến búng tay một cái: "Nói không sai, tiếp theo tôi xin đưa ra bộ chứng cứ thứ 2"
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh bên trong phòng Karaoke, chính là hiện trường vụ án mà cảnh sát đã chụp lại.
Chỉ thấy trên bàn một mảnh hỗn độn, vỏ bia nằm ngổn ngang, trên mặt đất là một vũng máu, trên chân sô pha lại dính một ít vết máu bị phun lên.
"Phóng to ra, xem kỹ hình dạng của góc bàn"
Mọi người như lọt vào trong sương mù.
Lâm Yến khép hờ mắt, cười một chút, nhìn vị pháp y "kinh nghiệm phong phú" ngồi phía bên kia.
Cô tuy là đang cười, đáy mắt lại tỏ rõ vẻ mỉa mai.
Trên trán đối phương bỗng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Người ngoài nghề khả năng nhìn không hiểu, nhưng ngài là một pháp y dày dạn kinh nghiệm chắc hẳn đã nhìn ra vệt bầm tím này là từ đâu mà có. Trong phòng đều là bàn tròn, cho dù hai người giằng co như thế nào cũng chẳng thể tạo ra vết thương như vậy đúng không"
Vết bầm tìm kia cỡ bằng ngón tay cái, diện tích không lớn, lại sâu, từ bên trong hiện ra màu xanh tím.
Bàn tròn quả thật không thể tạo ra được dấu vết này.
"Nhưng điều này cũng chỉ có thể chứng minh rằng người chết đã bị thương lúc còn sống, trên hung khí vẫn có dấu vân tay của hung thủ, đây là sự thật không thể chối cãi"
Lâm Yến trả lời lại một cách mỉa mai: "Ai nói nguyên nhân tử vong là sốc do mất máu?"
Nếu nguyên nhân tử vong không thể thành lập, thì trên hung khí cho dù có mười dấu vân tay của Cận Vĩ Hâm cũng là mâu thuẫn.
Bên dưới người nghe lại xôn xao.
Thẩm phán lại phải yêu cầu mọi người yên lặng một lần nữa.
"Vậy cô nói xem, nguyên nhân tử vong là gì?"
"Nạn nhân chết là do trúng độc cây Mao địa hoàng"
Nghe thấy cô nói nguyên nhân này, pháp y của đối phương bỗng thở dài nhẹ nhõm: "Cảnh sát sau khi điều tra đã phát hiện người chết có tiền sử bệnh tim, thường dùng cây Mao địa hoàng để làm thuốc, chúng tôi đã phân tích qua mẫu máu và thấy rằng nồng độ của nó ở trong máu là không nguy hiểm tới tính mạng"
Lâm Yến cười lạnh một tiếng: "Có đúng không?"
Trợ lý hiểu ý mà mở ra máy tính.
"Trong lần giải phẫu thứ hai chúng tôi đã xét nghiệm gan và mật của người chết, do đó suy ra giá trị nồng độ của lượng thuốc trong máu nạn nhân, chính là một giờ trước khi chết, liều lượng là ..."
Cô dừng một chút, chậm rãi nói: "... đủ để gây chết người"
Mồ hôi chảy ra như mưa trên trán vị công tố viên, mà vị pháp y kia cũng sững sờ chỉ biết liếm môi.
Cả phòng im như hến, chỉ có nghi phạm dùng tay chậm rãi ôm lấy đầu của chính mình.
Lúc này trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn từ mặt bàn vụиɠ ŧяộʍ lan ra khắp nền nhà, Lâm Yến đứng ở nơi ánh sáng không chiếu tới, giống như đang ẩn thân vào bóng tối.
Lâm Yến khóe môi cong lên, vẽ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.
Cô không cười thì thôi, cười một cái liền lộ rõ vẻ mỉa mai cay nghiệt.
"Cho dù máu đã đem độc tố thay thế gần hết, chính là gan và mật sẽ luôn để lại dấu vết, huống chi là người làm pháp y sẽ không bao giờ chỉ dựa vào một phương pháp để giám định. Kế tiếp, chúng tôi lại thu thập chất lỏng từ thủy tinh thể của người chết, kết quả kiểm nghiệm vẫn chứng minh nguyên nhân tử vong là do dùng thuốc quá liều mà chết, kết quả đã được trình lên toà án"
Công tố viên đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía pháp y, trên trán đối phương mồ hôi chảy như tắm, môi mấp máy muốn nói gì lại không dám hé răng.
Kiểm nghiệm dịch thủy tinh thể là phương pháp không thường quy, vì bất kỳ ai vừa nhìn thấy trên thi thể có vết đâm đều sẽ kết luận rằng người này do mất máu quá nhiều mà chết.
Lâm Yến quả thật là không phải người tầm thường.
Nói xong một tràng, Lâm đại tiểu thư liếm đôi môi có chút khô nẻ quay người trở về chỗ ngồi của chính mình.
Cảm giác đầu tiên chính là —— Mẹ nó, buổi sáng quên mất bôi son dưỡng môi.
Cảnh sát khi phá án chú ý chứng cứ, mà toà án cân nhắc hình phạt càng coi trọng chứng cứ phải hoàn chỉnh liên đới, vụ án này cần thiết phải điều tra bổ sung thêm.
Cận Vĩ Hâm bị cảnh sát áp giải xuống bậc thang, lúc ngang qua bên người Lâm Yếm, yết hầu hắn giật giật, cất giọng nói có chút khô khốc, nhẹ nhàng nói ra hai tiếng: "Cảm ơn"
Lâm Yến nhướng mày, trên gương mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, còn chưa đi đến hai bước, đã bị phóng viên vây quanh.
"Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, cô giúp hắn làm chứng là do có liên quan tới cha cô sao?"
"Lâm tiểu thư, cho dù nghi phạm Cận Vĩ Hâm không thể thành lập tội danh gϊếŧ người, nhưng hắn vẫn phạm tội cưỡиɠ ɠiαи nạn nhân, đều là phụ nữ với nhau, cô có điều gì muốn nói không?"
"Lâm tiểu thư, những năm gần đây cô đã làm chứng cho khá nhiều nghi phạm, trong đó nhiều người đã thoát tội thành công, ví dụ như tháng trước tòa tuyên án tử hình cho nghi phạm 'Vụ án gϊếŧ người bầm thây ở Thành Nam' đã bị hoãn vô thời hạn, nghe nói cô đã bị giới công an - kiểm sát - tư pháp của tỉnh Tân Hải liệt vào diện "Địch thủ số một", điều này có thật chăng?"
Câu hỏi sau so với câu hỏi trước ngày càng gay gắt, người bị hỏi từ vòng vây của trợ lý đi thẳng ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía trước không hé một lời.
"Khoan đã Lâm tiểu thư, là người thừa kế cả gia tài bạc triệu, điều gì đã khiến cô mong muốn trở thành bác sĩ pháp y vậy?"
Tên phóng viên thoạt nhìn chỉ như mới tốt nghiệp đại học không lâu, giơ microphone, mồ hôi đầy đầu, gian nan mà chen tới trước mặt Lâm Yến.
Vấn đề này có vẻ chẳng liên quan gì đến vụ án, bước chân Lâm Yến lại bỗng chợt ngừng lại, nét mặt có một chút biến hóa.
Nhưng mà điều đó cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt, Lâm Yếm nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, tên phóng viên sau đó bị trợ lý và bảo vệ đẩy lùi ra sau.
"Ah—— Lâm tiểu thư!" Nhìn thấy cô sắp ra khỏi đại sảnh của toà án, phóng viên lại chen chân đi lên.
Có người lớn tiếng hô to: "Lâm tiểu thư, cô dựa vào điều gì mà cho rằng Cận Vĩ Hâm không phải hung thủ?!"
Bước chân của Lâm Yến rốt cuộc dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười dường như không như có, tùy tiện cầm lấy một cái microphone, cô đáp: "Vậy các người dựa vào điều gì mà cho rằng hắn chắc chắn là hung thủ?"
"Cái này...... Là dựa theo kết quả điều tra của cảnh sát ......"
"Chỉ bằng mấy tấm hình chụp hiện trường vụ án, một đoạn video đã bị cắt ghép, hay là vì dấu vân tay trên con dao sao?"
Cô trả lời một cách mỉa mai, đèn flash chớp loạn, mọi người á khẩu không thể nói gì, cô lại không hề né tránh những cặp mắt đang nhắm vào mình.
"Nói đến cùng đều không phải, tất cả là do các người tự mình đoán mò mà thôi, ở trong mắt các người mà nói, người nghèo đều xứng đáng được thương hại, còn người giàu luôn là những kẻ bất nhân, tàn nhẫn, độc ác"
"Phụ nữ không thể làm pháp y, mà đàn ông thì toàn là loại tϊиɦ ŧяùиɠ thượng não, hung thủ gϊếŧ người, các người......"
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào máy quay phim, đôi mắt của cô vốn dĩ đã đẹp, đồng tử đen nháy nhìn không thấy đáy, mắt so với người khác lại to, bất chợt liếc mắt cũng đủ khiến người khác phải kinh diễm.
"Là lũ vu oan giá họa!"
Âm thanh lạnh lẽo, nhưng trong nói lại ẩn chứa sự mạnh mẽ.
Sửng sốt không chỉ có phóng viên, người cầm camera cũng khựng lại một chút mới nhớ bấm nút ghi hình.
Lúc này Lâm Yến đã bước ra khỏi cổng lớn tòa án, phóng viên ở phía sau truy đuổi, phía trước lại là đám quần chúng chen lấn vây xem, bỗng nhiên trong đám đông có tiếng người gào lớn: "Lâm Yến, cô đồng lõa với hung thủ gϊếŧ người, không biết thương cảm với người thân của nạn nhân, cô không xứng đáng làm bác sĩ pháp y, cô là kẻ đáng chết!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đám phóng viên phá vỡ được vòng bảo vệ, có người lảo đảo vọt tới bên cạnh cô .
Bảo vệ cũng bị đám đông xô đẩy không kịp ngăn cản, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng lùi một bước về phía sau, Lâm Yến tiện tay cầm lấy cổ áo của tên trợ lý đem hắn che chắn trước người mình.
Anh chàng cao to 1m8 vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, đã thấy rác rưởi từ đâu ném trúng từ đầu đến chân.
Phóng viên bịt mũi lui về phía sau, cảnh sát xuất hiện đè kẻ gây rối nằm xuống mặt đất.
Lâm Yến khinh bỉ nhíu mày, cách xa một chút, bảo vệ lúc này mới có thời gian tập hợp lại bên người cô: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Không sao" Lâm Yếm cởi chiếc áo blouse trắng đang mặc đưa qua cho hắn: "Vứt đi"
"Vâng"
Cũng nhờ tên gây rồi này mà lại không ai dám tiến lại gần Lâm Yến, sợ mình cũng bị cảnh sát gô cổ.
Thấy cô càng lúc càng xa, anh chàng trợ lý khóc không ra nước mắt, đỏ cả hốc mắt, toàn thân mùi hôi ngập trời, chật vật đến không ra dáng người.
Hắn cơ hồ muốn òa khóc: "Lâm pháp y......"
Lâm Yến không xoay người: "Từ ngày mai không cần tới làm nữa"
Nam nhân rét lạnh từ đầu đến chân, lỡ như vừa rồi là vũ khí gϊếŧ người, chẳng lẽ Lâm Yếm cũng sẽ đem hắn ra làm khiên đỡ sao?
Chẳng lẽ mạng người đối với cô ta chẳng là gì cả sao?!
Nếu Lâm Yến có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, đại khái nhất định sẽ nói: Mỗi ngày đều phải giải phẫu tử thi, người chết còn sợ thiếu?
Màn đêm buông xuống, chiếc xe màu đen an tĩnh mà chạy trên đường cái, Lâm Yến ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, trên cửa sổ, ánh đèn của phố xá lần lượt vụt qua, hắt lên mặt cô một vẻ nặng nề.
Quản gia quay đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư, vẫn đi nơi cũ sao?"
Cô không nhẹ không nặng mà "Ừ" một tiếng.
Quản gia là người làm lâu năm ở Lâm gia, hầu hạ qua hai đời người, có thể nói là đã tận mắt chứng kiến cô trưởng thành, thấy gương mặt cô lộ vẻ mệt mỏi, liền nhẹ nhàng ra hiệu cho tài xế trực tiếp lái về nhà.
Lâm Yếm mở mắt ra: "Không, đến gặp người đó"