Editor: Qingyun16
Nhị ca.
Lục Hành cúi đầu, dùng tư thế này bình tĩnh nhìn Vương Ngôn Khanh. Làn da trắng mịn giống như sứ, đứng gần như vậy mà không nhìn thấy tỳ vết. Môi dưới có một loạt dấu răng để lại, có một chỗ bị nàng cắn tới mức bong cả da, tuy thấm máu nhưng lại quyến rũ.
Bờ môi nàng môi tái nhợt, vết máu kia giống như đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết, tràn ngập vẻ dụ hoặc. Lục Hành nhìn chằm chằm vết máu kia một hồi lâu, chậm rãi ngồi dậy.
Trong lúc ngủ mơ đều kêu Nhị ca, Lục Hành không cảm thấy người nàng nhớ tới là mình. Hắn đứng ở mép giường, không biết đang cùng ai nói chuyện, chậm rãi nói: "Ngay cả trong mộng ngươi cũng nhớ tới hắn, đáng tiếc, hắn lại muốn cưới giai nhân khác."
Lục Hành xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ, nếu ngươi tâm tâm niệm niệm hắn như vậy thì cứ nằm đấy mà đợi Nhị ca thật của ngươi tới chăm sóc. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu của nàng, rốt cuộc vẫn không đành lòng. Cứ cho là hắn suy bụng ta ra bụng người đi vậy, hắn vẫn cảm thấy, thân thể bình thường khi tới chu kỳ sẽ không đau thành như vậy, vạn nhất trúng độc thật thì sao.
·
Lang trung đôi mắt bị che bởi mảnh vải, cánh tay bị một người lôi kéo, ở trong gió lạnh rẽ trái rẽ phải. Hắn cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy người bị xoay chuyển vài lần, làm đầu hắn không ngừng choáng váng. Trong lúc hắn đang không ngừng than khổ trong lòng, cuối cùng mới bước vào một đạo ngạch cửa, nghe thấy người bên cạnh nói: "Có thể cởi ra."
Lang trung thở phào một hơi, vội vã cởi bỏ mảnh vải. Hắn nheo mắt đợi một hồi, rốt cuộc thích ứng ánh sáng bên ngoài.
Đập vào mắt là một gian phòng, xung quanh bài trí tinh tế, lại không hề có nhân khí. Trên ghế có một nam tử đang ngồi, một thân màu xanh đen, trên chân đi đôi ủng da, bởi đang ngồi nên vạt áo được vén lên, lộ ra đôi chân đặc biệt thon dài. Lang trung chỉ nhìn lướt qua liền vội vàng cúi đầu, trong lòng biết đây chính là vị chủ nhân đã thỉnh hắn tới đây.
Hắn vốn là một lang trung bình thường, hôm nay đột nhiên một vị nam tử cao lớn mặc y phục thường dân tới, nói chủ tử nhà hắn thỉnh hắn tới xem bệnh. Lang trung làm nghề y mấy năm nay thấy rất nhiều người, liếc mắt một cái liền nhận ra tới vị nam tử này có công phu trong người, nếu không phải người trong quân doanh thì cũng là hộ vệ của phú hộ nào đó.
Lang trung vốn cho rằng là đến xem bệnh cho vị phú hộ nào đó, không dự đoán được hắn vừa ra khỏi cửa đã bị đưa lên xe ngựa, sau đó bịt mắt, không biết đi lòng vòng bao lâu, trong lúc đầu không ngừng choáng váng lại bị đưa xuống xe sau đó lại đi bộ một đoạn dài mới rốt cuộc nhìn thấy chủ nhân. Trải qua một trận vừa rồi, hắn đoán người này tuyệt đối không phải phú hộ bình thường, hắn rũ mắt xuống, không dám nhìn thêm, nhìn chằm chằm viên gạch hỏi: "Quan nhân, xin hỏi ngài muốn xem bệnh gì?"
Lục Hành đã ôm Vương Ngôn Khanh trở lại giường, hắn chỉ gian phòng đằng sau, nói: "Không phải cho ta, là bắt mạch cho nàng."
Lang trung cả gan nhìn lướt qua, chỉ thấy sau tấm bình phong, bốn góc giường đã bị màn phủ xuống, ngay cả bóng người phía sau cũng không thấy rõ. Trong lòng lang trung biết hơn phân nửa vị này là nữ quyến, hắn chắp tay hướng Lục Hành, sau đó liền chậm rãi bước đến sau tấm bình phong.
Lục Hành cũng đi theo tới trước giường, hắn từ trong màn trướng nhấc cánh tay Vương Ngôn Khanh ra, đặt khăn lụa lên trên, ý bảo lang trung bắt mạch. Lang trung tiến lên vô tình nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy một đoạn cánh tay mảnh khảnh rũ ở mép giường, trắng nõn tinh tế, tựa như mỹ ngọc. Lang trung không dám nhìn tiếp, rũ mắt xuống, cách khăn lụa ấn lên mạch đập đối phương.
Trong lúc hắn bắt mạch, vị nam tử trông không dễ đối phó kia đứng ở bên cạnh, im lặng không lên tiếng mà nhìn hắn. Sau lưng lang trung không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hắn hít sâu một hơi, tập trung lực chú ý bắt mạch, dần dần cũng xem nhẹ sự tồn tại của Lục Hành.
Lang trung am hiểu bắt mạch cho phụ nhân cùng hài tử, trong thành bất kể phú quý hay nghèo khó, phụ nhân sinh bệnh đều tới chỗ hắn bốc thuốc. Lang trung bắt mạch một hồi, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng. Hắn buông tay, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Có thể đổi một tay khác được không."
Lục Hành nặng nề nhìn hắn, không lên tiếng, ngồi vào mép giường, nhấc một cánh tay khác của Vương Ngôn Khanh lên, nhẹ nhàng đặt ra ngoài màn trướng. Lang trung tiếp tục bắt mạch, Lục Hành cẩn thận quan sát vẻ mặt lang trung, hỏi: "Nàng thế nào?"
Lang trung thu hồi tay, vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bệnh của phu nhân này, xem ra thật sự đã quá muộn."
Lục Hành đem hai tay Vương Ngôn Khanh thả lại chăn, khép lại màn trướng, nói: "Lang trung có lời gì muốn nói, ra ngoài rồi nói."
Lang trung đi theo Lục Hành ra đến gian ngoài, dù cho Lục Hành có thân phận gì chăng nữa, đứng trước bệnh tật cũng phải ngoan ngoãn nghe hắn. Lang trung rất nhanh đã quên sự kiêng kị với Lục Hành, bực bội quở trách nói: "Nếu biết phu nhân bị cung hàn, sao còn để nàng dùng mê dược?"
Lục Hành hơi nhướng mày, dùng dược? Hắn nhớ tới lúc Vương Ngôn Khanh ngủ say không giống bình thường, rõ ràng nàng đau đến vô thức cắn môi, lại vẫn nhắm chặt mắt ngủ, ngay cả khi hắn ôm nàng để đổi phòng cũng không thấy thức tỉnh. Xem ra, không phải do nàng ngủ say đến chết, mà là dùng mê dược .
Hiển nhiên cái này không phải do Lục Hành phân phó, hơn phân nửa là do Vương Ngôn Khanh đau đến chịu không nổi, lệnh cho đầu bếp nữ mang chén thuốc, uống một chén vào bụng sau đó trực tiếp hôn mê, đỡ phải chịu đau. Nàng ngay cả một người cũng không nhớ được mà lại biết nên dùng thuốc gì, có thể thấy được trước kia thường làm loại sự tình này, đã trở thành bản năng. Lục Hành không có phản bác, hỏi: "Loại này thuốc này gây hại cho thân thể sao?"
Lang trung vừa nghe thấy, quả thực tức muốn chết: "Ngươi là trượng phu của nàng mà ngay cả loại thuốc có hại cho thân thể cũng không biết, lại để cho nàng dùng nhiều năm như vậy? Cung hàn cần phải cẩn thận điều dưỡng, dựa vào lang hổ chi dược chỉ có thể trị ngọn không trị gốc. Một lần đau đến chịu không nổi lại dùng dược để giảm đau thì lần thứ hai lại càng đau hơn, chỉ có thể dùng càng nhiều dược, hàng tháng cứ liên tục như vậy, cung hàn chỉ có thể nói là ngày càng nghiêm trọng."
Lục Hành đã rất nhiều năm không bị người nào quở trách. Hắn phải đón chịu một trận mắng mà không phải do hắn gây nên, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, hỏi: "Vì sao nàng ấy lại bị cung hàn?"
Lang trung càng nghe càng bực: "Ngươi cái gì cũng không biết, sao xứng làm trượng phu của người ta chứ? Ta xem mạch tượng của vị phu nhân này, hẳn là thể chất hàn tính bẩm sinh. Nhưng nữ tử phần lớn thuộc thể hàn, ngày thường chú ý nhiều tới ẩm thực giữ ấm cơ thể cũng không có việc gì. Vị phu nhân này bị cung hàn nghiêm trọng như vậy cùng thể chất không có quan hệ, mà là do bệnh căn gây nên. Hẳn là trước kia trong lúc nguyệt sự lại ngâm nước lạnh quá lâu dẫn tới hàn khi xâm nhập cơ thể, từ đó dẫn tới di chứng mỗi khi tới nguyệt sự sẽ bị đau bụng. Mùa hè còn đỡ chút, vào đông chỉ cần để hơi hấp thụ hàn khí chút thôi thì khi tới nguyệt sự sẽ vô cùng đau đớn."
Lục Hành hồi tưởng tư liệu về Vương Ngôn Khanh, trong lúc nguyệt sự ngâm nước lạnh...... Hắn nghĩ tới, năm Vương Ngôn Khanh mười bốn tuổi, Phó Đình Châu mười bảy bị Phó lão hầu gia ném tới quân doanh rèn luyện, hơn nữa không cho phép mang bất kỳ người hầu hạ nào tới đây. Quân doanh kia đóng quân ở núi sâu, khi huấn luyện lên núi xuống nước, hoàn cảnh vô cùng gian khổ ác liệt. Vương Ngôn Khanh gạt Phó lão hầu gia, trộm đi theo, một tháng sau Phó Đình Châu thông qua khảo nghiệm, rốt cuộc bị Phó lão hầu gia tiếp đi. Mà Vương Ngôn Khanh, hơn phân nửa chính là ở lúc ấy ngâm nước lạnh, để lại bệnh căn.
Khi đó nàng mười bốn tuổi, đúng là thời điểm nữ hài tử tới quỳ thủy...... Lục Hành không đành lòng nghĩ tới nữa, hỏi: "Năm nàng mười bốn tuổi từng vào trong núi luyện võ, ngâm lâu trong hồ nước không được sạch sẽ, có ảnh hưởng gì không?"
Lang trung nghe thấy lời Lục Hành nói, đôi mắt càng thêm khiển trách: "Đương nhiên là có ảnh hưởng. Ta cảm giác đây là bệnh cũ, không nghĩ tới từ năm mười bốn tuổi đã để lại. Nàng bị nước lạnh kích thích, như vậy sẽ lưu lại tật xấu đau bụng. Mấy năm nay các ngươi cũng không điều dưỡng cho tốt, ngược lại vẫn luôn kéo dài, mỗi khi đau đến không chịu nổi liền uống dược hôn mê chống chịu, từng năm trôi qua thì cung hàn càng ngày càng nghiêm trọng. Còn tiếp tục như vậy dễ dàng làm chậm trễ việc con nối dõi, về sau rất có khả năng không thể sinh hài tử, mặc dù có mang thai, cũng dễ dàng sinh non."
Lục Hành càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, nếu hiện tại Phó Đình Châu ở trước mặt hắn, Lục Hành đã sớm một quyền vung tới. Thời gian dài như vậy, Phó Đình Châu thế nhưng không phát hiện khi nàng tới quỳ thủy sẽ vô cùng đau đớn sao? Dù cho là thỉnh lang trung một lần, cũng không để đến mức như thế.
Lục Hành nén giận, hỏi: "Vậy nên điều dưỡng như thế nào?"
Lang trung một bên viết phương thuốc, một bên không ngừng mắng Lục Hành: "Nữ tử gả cho ngươi chính là đem chung thân phó thác cho ngươi, ngươi thân là trượng phu sao lại để thế này? Thê tử đau đến hôn mê ngươi cũng mặc kệ, nhắc tới chuyện khó có con nối dõi ngươi liền để bụng. Ngươi như vậy, sao xứng để phụ mẫu nàng ấy giao phó nàng ấy cho ngươi?"
Lục Hành nghe mà ngực muốn nổ tung, chuyện tốt Phó Đình Châu làm, hắn lại phải nhận. Lục Hành cuối cùng cũng hiểu cảm giác của những người bị hắn vu hãm đó là gì, rõ ràng việc không phải do hắn làm, oan ức lại muốn hắn phải nhận.
Lục Hành nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng từ kẽ răng gằn ra mấy chữ: "Trước đó là ta sơ sót. Nàng ấy còn trẻ, thân thể quan trọng nhất, chỉ cần có thể đem thân thể của nàng điều dưỡng tốt, không quan trọng dược liệu có đắt đỏ thế nào, thủ tục rườm rà ra sao, chỉ cần nàng ấy có thể khỏe lại là được."
Lang trung thấy vị trượng phu "Không xứng chức" này vô cùng hào phóng trong chuyện tiền bạc, oán giận trong lòng ít nhiều cũng tiêu tán chút. Vị này không giống như là người thiếu tiền, hơn nữa Lục Hành lên tiếng, lang trung không còn bận tâm giá trị chế tạo thuốc, hết thảy cứ nhằm dược liệu có hiệu quả tốt nhất mà an bài, mau chóng xóa xóa sửa sửa, viết ra một chồng phương thuốc.
Lang trung thổi thổi giấy, đưa cho Lục Hành: "Phương thuốc này chỉ khi nào phu nhân tới nguyệt sự mới dùng, mỗi ngày hai lần. Còn có hai phương thuốc khác, một cái để uống, một cái thoa ngoài da, là ngày thường điều dưỡng dùng. Phương pháp sắc thuốc ta đã viết cho ngươi ở mặt sau, đến lúc đó ngươi cứ theo đơn thuốc ta ghi ở trên mà làm. Trừ bỏ uống thuốc, ẩm thực ngày thường cũng phải chú ý, không thể ăn nhiều các loại đồ ăn có tính hàn như cá, cua. Khi tới trời lạnh phải chú ý giữ ấm, uống nhiều canh nóng nước ấm, dù cho trời có nóng cũng không thể tham mát mà sử dụng đá lạnh...... Nếu dưỡng tốt thì một hai năm là có thể khôi phục bình thường."
Lục Hành trí nhớ tốt, không cần dùng tới giấy bút liền đem nội dung quan trọng ghi nhớ kỹ. Hắn thanh toán tiền thưởng phong phú cho lang trung, khi tiễn lang trung ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Lúc trước có người nói bệnh này của nàng ấy sau khi thành hôn sau sẽ tốt một chút, có chuyện này sao?"
Lục Hành nghĩ tới lời đầu bếp nữ nói, hắn không biết đầu bếp nữ này có phải gạt hắn hay không, liền lấy ra thử lang trung. Hắn sau khi nói xong, lang trung quay đầu lại, dùng loại ánh mắt một lời khó nói hết nhìn hắn.
Lông mày Lục Hành giật giật, bất động thanh sắc hỏi lại: "Không đúng sao?"
"Ngược lại mà cũng không thể nói không đúng." Chuyện này mà cũng đem lang trung ra để hỏi, lang trung phức tạp một hồi, không biết nên nói như thế nào: "Nữ tử thể âm, nếu có người khơi thông, trong cơ thể dương khí đầy đủ, đau bụng kinh sẽ tự lành. Nhưng cái này cũng không nhất định, thân thể phu thê, cùng với sinh dục, ẩm thực có khác biệt quá lớn."
Lang trung nói mờ mịt, nhưng Lục Hành lập tức nghe hiểu. Hắn vạn lần cũng không nghĩ tới "sau khi cưới liền hết đau" thế nhưng là pháp như vậy, hắn cúi đầu khẽ khụ một cái, khó được lúc cảm thấy xấu hổ.
Lang trung vừa bước vào đã ngộ nhận hắn là trượng phu Vương Ngôn Khanh, Lục Hành không giải thích, để mặc lang trung hiểu lầm. Loại sự tình này lấy đó là trách nhiệm của ca ca cũng không dễ dàng để hỏi, trượng phu mới là hợp tình hợp lý nhất. Dù sao lang trung này ở Bảo Định, không biết hắn là ai, Lục Hành lại giấu thân phận, không lo lắng lang trung tiết lộ tin tức. Bởi vậy, Lục Hành cũng không có lẵng phí nước bọt đi giải thích quan hệ của hắn với Vương Ngôn Khanh.
Có cái gì mà phải giải thích, hắn vốn dĩ cũng không phải huynh trưởng của nàng. Hắn hoài nghi người khác đã thành bản năng, theo bản năng đi nghiệm chứng đầu bếp nữ, không nghĩ tới, thế nhưng lại từ trong miệng lang trung nghe được loại lời nói này.
Lang trung nhìn Lục Hành, trong ánh mắt tràn đầy hiểu rõ. Vị nam tử này thân hình cao lớn, nhìn khung xương kia có vẻ phương diện nhu cầu cũng sẽ không nhỏ đâu, lang trung cảm thấy mình hoàn toàn minh bạch Lục Hành đang suy nghĩ cái gì. Lang trung thấp giọng khụ một tiếng, hạ giọng nói: "Dân gian từ trước đến nay có loại tục phương này, nhưng phu nhân bị cung hàn nghiêm trọng, chỉ dựa loại vào phương thuốc này thì cũng chỉ trị ngọn không trị gốc, lúc này cần phải tiết chế. Mấy năm nay, tốt nhất đừng muốn hài tử."
Lục Hành còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu: "Ta đã biết."
Lục Hành đưa lang trung ra khỏi phòng, chờ ở thuộc hạ bên ngoài che đôi mắt lang trung lại, theo đường cũ đưa đi. Lục Hành lại đi an bài phòng bếp sắc thuốc, chờ hắn làm xong mọi việc, thời gian đã trôi qua thật lâu. Lục Hành quay trở về sau tấm bình phong, hai ngón tay đem màn trướng vén lên, lẳng lặng nhìn người nằm bên trong.
Nàng đắp tấm chăn gấm, vẫn nặng nề ngủ như cũ. Nhưng nàng ngay cả trong lúc ngủ mơ hẳn là cũng không dễ chịu, trước sau lông mày đều nhíu chặt, thân thể cũng cuộn tròn lại.
Lục Hành thở dài một tiếng, ngồi vào mép giường, duỗi tay mơn trớn giữa mày nàng.
Nàng vì Phó Đình Châu mà lưu lại di chứng này, chính là, Phó Đình Châu căn bản không biết nàng bị đau bụng. Có lẽ biết, nhưng hắn ta không để tâm.
Lục Hành ở trong lòng hỏi, đáng giá sao?
P/s: Hãy xem và ủng hộ mình ở trên wattpad của Qingyun16 nhá!!!