Editor: Qingyun16

Chỉ cần nói ra đoạn đầu, những lời còn lại đều thuận lý thành chương, nha hoàn mau chóng khai hết: "Là một gã du côn, suốt ngày chơi bời lêu lổng, rượu chè cờ bạc chơi gái, ỷ vào tấm da bên ngoài, tên đó đã thông đồng với không ít nữ tử nhà lành. Nữ tử trong sạch ở Bảo Định phủ phần lớn đều thầm thương trộm nhớ Phùng Lục, tiểu thư hơn phân nửa là bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn ta lừa gạt nên mới theo hắn ta, còn tiến vào nội trạch lén lút gặp......"

Một nha hoàn khác trộm nhắc nhở, nha hoàn đang  nói chuyện ý thức được chính mình nói những lời không tốt, ngượng ngùng cúi gằm xuống. Từ "lén lút gặp gỡ" này với các nữ tử chốn khuê mà nói đều không thể nghe, huống chi nói ra. Đám nha hoàn sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng xôn xao, Vương Ngôn Khanh lại bình tĩnh như thường, sắc mặt trắng nõn như ngọc, một chút vẻ xấu hổ đều không có: "Phùng Lục trước kia cùng Lương gia có lui tới sao?"

Bọn nha hoàn nghe được đều bật cười liên tục, nói: "Hắn ta là loại người nào, trốn tránh lão gia còn không kịp đấy ạ, làm sao dám bước vào cửa Lương gia?"

Loại du côn lưu manh thích bắt nạt kẻ yếu này, nào dám trêu chọc Cẩm Y Vệ Thiên Hộ, Vương Ngôn Khanh gật đầu, lại hỏi thời gian địa điểm ngày đó, đều khớp với lời nói của Lương Phù. Vương Ngôn Khanh quan sát vẻ mặt của Lương Phù liền biết nàng ấy không nói dối, nhưng nàng cần phải nghiệm chứng thêm một lần, mới có thể tin tưởng. Vương Ngôn Khanh kiểm nghiệm xong lời nói của Lương Phù, sau đó chợt hỏi: "Ngày mười bảy đó, Lương thái thái đang làm cái gì?"

Cái này rất nhiều người đều biết, bọn nha hoàn mồm năm miệng mười nói: "Thái thái về nhà mẹ đẻ."

"Nàng khi nào ra cửa, khi nào trở về?"

Bọn nha hoàn suy nghĩ một hồi, nói: "*Giờ Thìn đi ra ngoài, **giờ Dậu mới trở về ạ."

*Giờ Thìn: 7h-9h

**giờ Dậu: 17h-19h

Giờ Thìn, sớm như vậy? Mặt Vương Ngôn Khanh không biểu lộ, tích thủy bất lậu hỏi: "Nhà mẹ đẻ của Lương thái thái ở nơi nào?"

"Cách Bảo Định phủ không xa, ngay tại Thanh Uyển huyện."

Vương Ngôn Khanh tìm hiểu tin tức không sai biệt lắm mới đi ra Tú Lâu. Nàng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một bóng người khoanh tay đứng, từ xa xa nhìn cây cổ thụ trước Tú Lâu. Vương Ngôn Khanh kinh ngạc một cái chớp mắt: "Nhị ca?"

Lục Hành quay đầu lại, tự nhiên mà đi tới phía nàng: "Ra rồi à. Thế nào, có gặp được người khó chơi không?"

Vương Ngôn Khanh lắc đầu, nàng nhìn Lục Hành, ngoài ý muốn hỏi: "Thời gian dài như vậy, huynh vẫn luôn ở chỗ này chờ?"

Lục Hành nhướng mày, hỏi ngược lại: "Không thì sao?"

Vương Ngôn Khanh bị hỏi đến nghẹn họng, theo bản năng lẩm bẩm: "Muội cho rằng, huynh sẽ đi xung quanh tìm manh mối......"

Vương Ngôn Khanh vừa rồi ở Tú Lâu trì hoãn thời gian cũng không ít, nàng cho rằng Lục Hành cũng ở bên ngoài điều tra, cho nên mới không vội. Không nghĩ tới, Lục Hành vẫn luôn ở chỗ này chờ. Không nói thời tiết rét lạnh, chỉ nói ở bên ngoài nửa canh giờ, nam nhân kia có kiên nhẫn chờ lâu như vậy sao?

Mà Lục Hành lại là Chỉ Huy Sứ, người dám để cho hắn phải chờ đợi, chỉ sợ chỉ có hoàng đế. Vương Ngôn Khanh thụ sủng nhược kinh, Lục Hành nhìn thấy ánh mắt Vương Ngôn Khanh, đuôi lông mày giật giật, lại ở trong lòng mắng Phó Đình Châu.

Không cần nghĩ cũng biết, kẻ nói chờ Vương Ngôn Khanh, kết quả lại đi làm việc của mình, tất nhiên là Phó Đình Châu. Trong lòng Lục Hành thầm nói Phó Đình Châu thằng nhãi này thật là gặp phải may mắn, hắn ta căn bản không xứng để Vương Ngôn Khanh đào tim đào phổi cho hắn. Đừng nói nữ nhân của mình, cho dù là nữ tử không không thân không thích, nếu đưa đối phương đến một chỗ nào đó, thì cũng phải chờ đối phương nguyên vẹn ra ngoài mới có thể rời đi chứ?

Mà gã Phó Đình Châu này, lại coi chuyện khinh mạn như vậy là đương nhiên.

Lục Hành ở trong lòng vô tình nhục mạ đối thủ một mất một còn, trên mặt biểu tình vẫn như cũ ôn nhu ấm áp, mỉm cười với Vương Ngôn Khanh: "Khanh Khanh, trách ta không tốt. Sau khi muội bị thương, Nhị ca mới ý thức được trước kia đối với muội quá sơ sót. Yên tâm, về sau bất luận muội đi đâu, ta nói chờ muội thì nhất định sẽ đứng tại chỗ chờ muội trở về."

Lục Hành vừa nói vừa kéo tay Vương Ngôn Khanh, hắn đi trước vài bước, phát hiện Vương Ngôn Khanh bất động, quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Vương Ngôn Khanh sững sờ một lát, sau khi lấy lại tinh thần chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."

Nàng nói không có gì nhưng lại rũ mắt, cặp lông mi dài mảnh giống như cánh bướm thu liễm. Lục Hành im lặng quan sát vẻ mặt tỏ vẻ bình thường của nàng, hắn nhìn một chút rồi mỉm cười hỏi: "Sao vậy, không tin Nhị ca?"

"Không phải." Vương Ngôn Khanh rũ mi mắt, không biết nên miêu tả tâm tình giờ phút này như thế nào "Chỉ là cảm thấy Nhị ca đối xử với muội tốt quá, làm muội thấy sợ hãi."

Nụ cười Lục Hành càng sâu, đứng ở bên cạnh nàng, ôm lấy nàng bả vai nói: "Việc này vốn chính là việc ta nên làm, muội sợ hãi cái gì? Xem ra về sau ta càng phải đối  xử tốt với muội, bằng không mới đối xử tốt một tí tẹo như thế đã đem muội bắt được, muội về sau bị nam nhân lừa đi rồi làm sao bây giờ?"

Cánh tay Lục Hành ấm áp lại hữu lực, dựa vào bên trong như là khởi động toàn bộ thế giới, khiến cho bản thân an tâm vô cùng. Sau khi Lục Hành nói xong, mang theo Vương Ngôn Khanh đi về phía trước, rõ ràng là rất có cảm giác an toàn, thế nhưng Vương Ngôn Khanh nghe xong lại lâm vào trầm mặc.

Lục Hành hỏi: "Sao vậy, có tâm sự?"

Vương Ngôn Khanh im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Nhị ca, hôm nay Lương gia tam lão tuy rằng cả gan, nhưng họ hỏi vậy cũng không sai. Huynh vì sao lại không thành thân?"

Lục Hành trong lòng khẽ "À" một tiếng, thầm nghĩ thì ra là thế. Hắn đang suy đoán xem Vương Ngôn Khanh vì sao lại trầm mặc xa cách như thế, nguyên lai mấu chốt ở chỗ này. Vương Ngôn Khanh không có ký ức, nhưng sâu trong tiềm thức nàng biết Nhị ca nàng muốn cưới chính thê, Nhị ca đối nàng càng tốt, sâu trong nội tâm nàng liền càng hoảng. Cảm giác nguy cơ này thời thời khắc khắc quấn quanh nàng, mặc dù nàng cũng không biết đến từ nơi nào.

Lục Hành nói vĩnh viễn đứng yên một chỗ chờ nàng, trong lúc vô tình lại trở thành kíp nổ khiến nàng bất an.

Lục Hành chết lặng, hắn thay gã Phó Đình Châu gánh bao nhiêu bê bối tình ái của gã rồi? Cái tên hỗn trướng này, sau khi Lục Hành nhất định sẽ chỉnh chết hắn.

Lục Hành trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng mặt ngoài còn phải giả bộ ôn nhu tinh tế làm bộ dáng của một huynh trưởng tốt, dịu dàng nói: "Khanh Khanh đã quên rồi sao, năm nay phụ thân ta qua đời, ta phải giữ đạo hiếu ba năm."

"Thế nhưng hiếu kỳ rồi cũng thủ xong." Vương Ngôn Khanh rũ mắt, trong ánh mắt băng lãnh gần như vô tình, "Chờ ba năm sau, Nhị ca không thể không thành thân."

"Sao lại là không thể?" Lục Hành nói, "Ở ta vị trí này, không thành thân, sẽ không cần phải gia nhập bất cứ đảng phái nào, Hoàng Thượng mới có thể tin tưởng ta. Huynh muội với nhau cần phải đồng cam cộng khổ, nếu sau này ta không cưới được thê tử, Khanh Khanh liền lưu Lục gia bầu bạn với ta, thế nào?"

Ngữ điệu của hắn thản nhiên, thanh âm tràn đầy ý cười, nhất thời không biệt được hắn đang trêu chọc hay là nói thật. Những cảm giác bất an kỳ quái trong lòng Vương Ngôn Khanh tan đi, không nhịn được bật cười: "Nhị ca, huynh lại nói giỡn rồi. Đồng cam cộng khổ sao lại có thể dùng như vậy?"

Lục Hành cũng không truy cứu đáp án của nàng, cười hỏi: "Vậy phải dùng thế nào?"

Trải qua này một gián đoạn, bầu không khí giữa hai người hòa hoãn rất nhiều. Vương Ngôn Khanh thuận thế nói tin tức vừa tra hỏi được ở Tú Lâu: "Tối ngày mười sáu tháng mười một, Lương Phù đi tìm Lương Dung nói chuyện, vô tình nhìn thấy trong thư phòng có đèn, trong phòng còn có thanh âm rầu rĩ. Người bên trong bảo nàng ấy ngày hôm sau lại đến. Lương Phù cả đêm ngủ không được, sáng sớm ngày thứ hai lại đi thì biết được Lương Dung vừa mới ra phủ. Hơn nữa, tại tiền viện nàng ấy đụng phải từ bên ngoài trở về Lương Bân. Ngày đó, y phục mà Lương Bân mặc lại chính là y phục đậm màu."

Lục Hành chậm rãi lên tiếng: "Lương Bân?"

Vương Ngôn Khanh gật đầu, đột nhiên ý thức được vừa nãy không thấy Lương Bân: "Muội nhớ hôm nay khi vào phủ còn nhìn thấy Lương Bân, về sau lại không thấy hắn nữa, không biết hắn đi đâu?"

"Khi Trần Vũ Huyên bước vào chính sảnh hàn huyên, hắn ngồi ở trong góc. Về sau mọi người đi ra ngoài xem phòng Lương Dung, hắn nhân cơ hội lưu lại, sau khi quay về liền không thấy nữa."

Vương Ngôn Khanh "Ồ" một tiếng trầm trồ, tự đáy lòng nói: "Nhị ca, trí nhớ của huynh thật tốt."

Không chỉ trí nhớ tốt mà sức quan sát cũng tốt. Vương Ngôn Khanh ở phòng tiếp khách thời thời khắc khắc chú ý quan sát biểu tình của mọi người mà cũng không lưu ý đến việc Lương Bân rời đi lúc nào, Lục Hành lại chú ý tới.

Lục Hành gật đầu, vui vẻ tiếp nhận rồi Vương Ngôn Khanh khen tặng: "Đa tạ lời khen của Khanh Khanh. Lương Phù gặp được Lương Bân, sau đó thì sao?"

"Sau khi Lương Phù gặp được Lương Bân, nàng ấy hỏi hắn ta Lương Dung đi đâu, Lương Bân nói không biết. Sau đó Lương Phù quay về, khi đi đến đoạn cửa phòng Lương Dung thì nhặt được một hạt trân châu, nàng ấy còn hỏi Lương Bân xem có phải của hắn hay không, Lương Bân phủ nhận, Lương Phù liền đem trân châu mang đi."

Không đợi Lục Hành lên tiếng, Vương Ngôn Khanh liền từ trong túi tiền lấy ra một hạt trân châu: "Hạt châu ở chỗ này. Muội đã xem qua, hẳn là được trang trí bên trên vật gì đó."

Lục Hành tiếp nhận trân châu, nhìn một hồi, nói: "Trên giày."

Vương Ngôn Khanh kinh ngạc mở to mắt, vội vàng truy vấn: "Nhị ca, làm sao huynh nhìn ra được?"

Lục Hành bảo nàng nhìn hoa văn trên trân châu: "Phía trên là có một chỗ bị mài mòn. Dấu vết còn rất mới, hẳn là mới được tạo ra gần đây."

Vương Ngôn Khanh bội phục, nàng nhìn lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra, Lục Hành chỉ mới tiếp nhận liếc nhìn vài lần liền đoán được. Năm đó Hưng Vương phủ theo tới nhiều người như vậy mà Lục Hành có thể nhanh chóng vọt đến chức Chỉ Huy Sứ, cũng là có đạo lý.

"Trừ bỏ hạt châu này, còn có gì nữa không?"

Vương Ngôn Khanh tiếp tục thuật lại: "Lương Phù sau khi trở về ăn không ngồi rồi, tùy tiện giết thời gian. Đến hôm mười chín đó, nàng ấy theo lẽ thường đi ngủ, bỗng nhiên bị thanh âm bên ngoài đánh thức, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng dáng nam tử đứng ở phía trước cửa sổ khuê phòng nàng ấy, nam tử mặc y phục màu đỏ thẫm, ngay trước mặt mọi người nhảy lên cây chạy trốn. Lương Văn thị bắt được tại chỗ, lại sai người đi điều tra gian phu, ở trong nhà một nam tử tên Phùng Lục thì tìm được bộ y phục giống y đúc."

Lục Hành nghe được liền nhướng mày, ý vị thâm trường chậc một tiếng. Vương Ngôn Khanh ngẩng đầu, tò mò nhìn Lục Hành: "Nhị ca, làm sao vậy?"

Lục Hành thoạt nhìn có vẻ muốn nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Vương Ngôn liền nhịn xuống. Vương Ngôn Khanh càng thêm tò mò, hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"

Lục Hành lắc đầu, đè lại bả vai Vương Ngôn Khanh: "Loại sự tình này, muội vẫn là không nên biết. Tên Phùng Lục này có chút ý tứ, đợi lát nữa gặp hắn một chút. Bất quá hiện tại, ta muốn nhờ Khanh Khanh giúp ta một việc."

Vương Ngôn Khanh tuy rằng kỳ quái Lục Hành rốt cuộc không muốn nói cho nàng cái gì, nhưng nghe đến Lục Hành nói, lập tức nghiêm túc lên. Lục Hành đối diện với đôi mắt thanh triệt sạch sẽ kia của Vương Ngôn Khanh, không nhịn được sờ sờ tóc nàng nói: "Không cần khẩn trương. Khanh Khanh, cái cây ở trước cửa sổ phòng Lương Phù, ngươi có thể leo lên được không?"

Vương Ngôn Khanh mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện đã luyện võ, nhưng bản năng thân thể nói cho nàng biết cái gì có thể, cái gì không thể. Vương Ngôn Khanh không chút do dự, gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

"Được." Lục Hành nói, "Phiền muội trèo lên cây giúp ta nhìn xem."

Hai người bọn họ vẫn luôn ở trong hoa viên bước chậm, giờ phút này cách Tú Lâu của Lương Phù cũng không xa. Vương Ngôn Khanh quay đầu lại nhìn một cái, nói: "Hay là muội từ trên cửa sổ phòng Lương Phù nhảy qua đó, vừa lúc kiểm nghiệm xem người kia chạy trốn như thế nào."

Lục Hành ngoài ý muốn lại cau mày, lập tức hỏi: "Ta xem khoảng cách kia không nhỏ, muội có thể nhảy qua được không? Việc này có thể từ từ rồi tính, một cái chứng cứ mà thôi, không đáng để muội mạo hiểm."

"Không sao." Vương Ngôn Khanh đối với việc này lại rất khăng khăng "Muội hẳn là có thể. Không thử một lần, làm sao biết chúng ta sơ hở ở chỗ nào. Muội đi tìm Lương Phù."

Vương Ngôn Khanh mặc kệ Lục Hành phản đối, không nói hai lời trở lại Tú Lâu, dẫm lên cửa sổ. Lục Hành ở dưới lầu nhìn, lòng bàn tay bởi nắm chặt mà bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Bản thân hắn huấn luyện cũng không có khẩn trương như vậy, Lục Hành mở miệng, lại muốn khuyên nhủ: "Khanh Khanh, nếu không thì thôi bỏ đi......"

Hắn còn chưa dứt lời, Vương Ngôn Khanh bỗng nhiên từ bệ cửa sổ nhảy ra, giống như một con thiên nga nhẹ nhàng xẹt qua, vững vàng dừng ở trên nhánh cây. Tim Lục Hành đập rất nhanh, mới chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Nhan sắc Vương Ngôn Khanh mờ ảo, thân thể nhỏ nhắn yếu đuối đứng ở trên nhánh cây, giống như bướm nhỏ chờ xuân mà tạm trú ở ngày đông giá rét, đẹp đến lạ kì. Vương Ngôn Khanh lướt nhanh từ trên nhánh cây xẹt qua, nhanh chóng đi đến ven tường. Vương Ngôn Khanh đi xuống nhìn nhìn nói với Lục Hành: "Nhị ca, từ nơi này có thể nhảy qua tường ra ngoài được."

"Được." Lục Hành sợ nàng lại nhảy ra ngoài tường, ngay lập tức nói, "Ta đã biết, muội mau xuống dưới đi."

Hôm nay Vương Ngôn Khanh mặc một kiện y phục màu trắng vạt áo cân ở hai bên, bên cổ vây quanh lông tơ, xinh đẹp tựa như tiên nữ. Một mỹ nhân đẹp như vậy nên lưu lại trong bức họa, phía trên là tấm bình phong, từ xa có thể cúng bái thưởng thức. Nhưng nàng giờ phút này dẫm lên nhánh cây từ chỗ cao nhảy xuống, phảng phất giống như tiên nữ từ trong bích hoạ bước ra, bay về phía Lục Hành. Vương Ngôn Khanh từ trên nhánh cây nhảy xuống, làn váy phiêu dật tung bay giống như chú chim nhỏ đang mở rộng đôi cánh, Lục Hành cũng duỗi tay, ôm lấy eo nàng, đem nàng từ trên cây mang xuống.

Vương Ngôn Khanh vốn định tự mình nhảy xuống tiếp đất, không dự đoán được Lục Hành đột nhiên duỗi tay. Nàng hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ Lục Hành. Lục Hành ôm chặt vòng eo Vương Ngôn Khanh, cánh tay kiên cố hữu lực như sắt, hắn ôm Vương Ngôn Khanh giảm bớt lực, tà váy dài ở không trung xẹt qua một thành một đường cong duyên dáng, tựa như hoa đóa xoay tròn giữa không trung, cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Mũi chân Vương Ngôn Khanh chạm xuống đất chưa ổn định, theo bản năng nắm lấy bả vai Lục Hành. Lục Hành ổn định mà vững chắc đứng yên, bàn tay đặt ở sau thắt lưng nàng, lẳng lặng chờ nàng đứng vững.

Vương Ngôn Khanh mê man một hồi, mới phản ứng lại nàng đang dán chặt lấy Lục Hành. Nàng vội vã lui về phía sau, suýt nữa dẫm phải làn váy, Lục Hành tiếp được nàng, bất đắc dĩ nói: "Cẩn thật nào."

Mặt Vương Ngôn Khanh đỏ bừng, đưa tay vuốt chỉnh tóc mái, nói: "Nhị ca, sao huynh lại đột nhiên tiếp muội? Huynh làm như vậy dễ khiến cánh tay bị thương."

Lục Hành sinh ra ở trong gia tộc các thế hệ đều làm Cẩm Y Vệ, từ rất nhỏ đã biết làm thế nào bảo hộ chính mình. Hắn không hề để ý liếc nhìn Vương Ngôn Khanh một cái, đang định giải thích, đột nhiên xoay chuyển giọng điệu, ôn nhu nói: "Vì Khanh Khanh, coi như bị thương cũng đáng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play