Lúc Dương Tiêu bước vào, trên hàng ghế khách quý cách đó không xa, đã có mấy người nhìn ra bóng người này.

“Con bé và cha nó đã đến rồi.”

Điếu xì gà trong tay Trần Hoàng Thiên khẽ run lên, giọng nói ông ta có hơi tức giận.

Mỗi lần nhìn thấy người hại con trai mình biến thành người tàn phế suốt đời này thì lửa giận trong lòng ông ta lại bùng lên.

Hàn Diệu Tường ngồi ở bên cạnh chớp mắt lại nói: “Tiếc là ông Hồng bận quá, chúng tôi vẫn luôn tìm cơ hội để chào hỏi ông ấy.”

Chính vào lúc này, Giang Nhất Phàm đi sang cười với hai vị trưởng bối nói: “Yên tâm đi, chuyện này tôi đã lo liệu xong cả rồi.”

“Hả?”

Giang Nhất Phàm nói với bọn họ anh ta đã bảo cấp dưới của mình gửi một bức thư liên danh cho ông Hồng. Chuyện này cũng có nghĩa là ba gia tộc đã chào hỏi ông Hồng rồi. cũng có nghĩa là Dương Tiêu bây giờ đã không còn sự bảo kê từ ông Hồng nữa!

Nghĩ đến chuyện này, ba người Trần Hoàng Thiên, Hàn Diệu Tường và Giang Nhất Phàm nhìn nhau rồi nở nụ cười gian ác sảng khoái! Bọn họ đã sắp xếp xong người cả rồi, chỉ đợi buổi tiệc thọ này kết thúc thì có thể ra tay ngay!

Cảnh tượng Dương Tiêu sống không bằng chết dường như đã hiện ngay trước mắt họ!



Sau khi bước vào trong, Dương Hinh Nhi đã tìm thấy một vị trí khá đẹp, cô bé vui vẻ ngồi xuống.



Trương Gia Giai cũng đi cùng, cô ấy cũng không phải danh gia vọng tộc gì, cô ấy chỉ lấy danh nghĩa là bạn thân của Lương Nhã Trân để vào đây mà thôi.

Họ vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đi sang.

“Dì Đổng~” Trương Gia Giai vui vẻ chào hỏi một tiếng. Không ngờ đổng yến châu cũng đến rồi. Nhưng mà kể ra cũng phải, nữ vương thương nghiệp như bà ấy sao lại có thể vắng mặt trong tiệc thọ của ông Hồng được chứ.

Một lúc sau, Dương Hinh Nhi đột nhiên quắn quéo nói với Dương Tiêu: “Cha ơi, con muốn đi vệ sinh…”

Dương Tiêu ngẩng đầu nhìn mẹ của đứa trẻ thì phát hiện giờ cô đang nói chuyện. Thôi vậy, thế là anh đứng dậy cười nói: “Cha đi cùng con.”

“Dạ ~”

Chỗ đãi tiệc này sang trọng vô cùng, nhà vệ sinh cũng không phân thành nam nữ mà phân thành từng phòng riêng biệt.

Dương Tiêu đứng ngoài cửa đợi cô bé đi vệ sinh, anh chán chường bấm điện thoại.

Chính vào lúc Dương Tiêu mới rời đi không lâu thì ba người phụ nữ cũng đã nói với nhau rất nhiều chuyện, đổng yến châu còn phải đi tiếp đãi người khác nên đã rời đi trước.

Chính vào lúc này có một người đàn ông đầu tròn mang kính đi sang. Bạn đi cùng của anh ta nói: “Cậu Lục, chỗ đẹp đều đã bị chiếm hết rồi phải làm sao đây?”

Nghe vậy thì cậu Lục đầu tròn kia đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt anh ta đổ dồn lên bàn của mấy người Lương Nhã Trân.

“Cho hỏi, giấy mời của các cô là loại nào vậy?”



Cậu Lục đầu tròn lễ phép hỏi.

Lương Nhã Trân có hơi thắc mắc, cô thẳng thắn trả lời: “Hạng vàng, cho hỏi có chuyện gì hay không?”

Vừa nghe thấy hạng Vàng thì cậu Lục đầu tròn bật cười, cả gương mặt của anh ta thay đổi như kịch thay mặt nạ của Tứ Xuyên vậy.

“À, thì ra là hạng Vàng ha, vậy thì ngại quá, Lục Hoàng Vỹ tôi thích chỗ ngồi này, các cô nhanh chóng đi đi.”

Không ngờ người này nói trở mặt thì liền trở mặt ngay!

Trương Gia Giai không nhìn tiếp được nữa: “Chúng tôi chọn được chỗ này trước được chưa, anh dựa vào đâu bảo chúng tôi đổi chỗ hả?”

Lục Hoàng Vỹ cười: “Tôi dựa vào đâu á?”

Nói xong thì anh ta lấy một tấm thẻ mời màu tím từ trong túi ra rồi đập lên bàn nở nụ cười nham nhở.

“Dựa vào cái này này.”

“Chắc các cô cũng biết giấy mời cao cấp nhất có đặc quyền chọn chỗ ngồi chứ nhỉ?”

Trương Gia Giai và Lương Nhã Trân nhìn nhau, không ngờ còn có quy định như này nữa.

Lương Nhã Trân có chút không phục, nhưng lúc đó Lương Minh Trạch lại khẽ liếc nhìn cô một cái rồi lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play