Từ Dung từng bước từng bước đi tới trước mặt Dương Tiêu, cạch một tiếng, ném sợi dây chuyền lên trên chiếc bàn trước mặt anh.
Lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Nếu chuyên gia giám định tới rồi, vạch trần cậu trước mặt mọi người thì thế nào cậu cũng mất sạch mặt mũi!”
“Đừng nói tôi là bề trên lại không cho cậu cơ hội cuối cùng.”
“Quỳ một chân , rót cho ba người chúng tôi một chén trà rồi xin lỗi hẳn hoi, Từ Dung tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện này.”
“Nếu không.”
Bà ta còn chưa nói xong, Dương Tiêu đã đứng phắt dậy.
Thân hình cao một mét tám tám, cao hơn Từ Dung cả một cái đầu, bỗng chốc khiến phong thái ngút trời vốn có của Từ Dung sụt giảm!
“Nếu không thì sao?”
Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Từ Dung bị khí thế bất thình lình của anh làm cho ngây người, mãi không thốt nên lời!
“Đủ rồi!”
Kết quả lúc này, Lương Nhã Trân cũng không chịu nổi nữa mà đứng dậy nói: “Bà nội, ban nãy ông nội đã đích thân nói rằng sợi dây chuyền này không có vấn đề gì rồi!”
“Thử hỏi có chuyên gia giám định nào còn chuyên nghiệp hơn ông nội chứ?”
“Bà không được dễ dàng tin vào những lời gièm pha của hai người họ như vậy!”
Cô trừng mắt nhìn Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi!
“Cháu sẽ gọi ông nội qua đây!”
Nói xong, Lương Nhã Trân rất nhanh đã gọi Lương Minh Hải đến.
Thấy Từ Dung lại gây chuyện với Dương Tiêu, bỗng chốc mặt ông ta biến sắc, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực!
Sao mới không để ý một chút mà đã xảy ra chuyện rồi!?
Tính khí của vợ mình, ông lại còn không rõ sao!
Đều tại bình thường chiều bà quá nên mới khiến bà ta không coi ai ra gì, trước giờ không để ai vào mắt!
Sợi dây chuyền là thật hay giả chính ông ta rõ hơn ai hết, nhưng vấn đề
là Dương Tiêu lại là người mà đến thuộc hạ của ông Hồng cũng vô cùng tôn kính!
Chuyện này liên quan tới vấn đề sống còn của cả nhà họ Lương, làm sao có thể để bà gây chuyện?
Từ Dung còn chưa biết trong lòng Lương Minh Hải đã long trời lở đất, vẫn theo thói quen mà la lối om sòm: “Lão già hồ đồ này!”
“Nghe nói ông cho rằng sợi dây chuyền này là thật?”
“Là tôi già nên hoa mắt hay não không hoạt động nữa?”
“Ông để bị lừa còn không biết! Nếu tôi không ra mặt thì có phải Tuấn Kiệt với Phương Phi bị chịu oan rồi không?”
“Ông mau bảo tên Dương Tiêu này quỳ xuống xin lỗi đi!”
Lời của Từ Dung vô cùng có lực, bỗng chốc khiến khí thế của Lương Nhã Trân biến mất hết.
Cô vừa gọi ông nội tới nhưng không ngờ đã ngay lập tức bị Từ Dung vả mặt!
Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi lại đắc ý nhìn gia đình Dương Tiêu
và Lương Minh Trạch, giống như nhìn mấy kẻ đáng thương vậy, trong lòng
sảng khoái cực kỳ!
Có thể nói Từ Dung đã thay họ xả tức rồi!
Như bình thường, Lương Minh Hải sẽ nghe theo lời của Từ Dung hết, nếu
vậy thì tên Dương Tiêu này lập tức phải quỳ xuống rót trà xin lỗi rồi!
Hai người họ không chờ được nữa rồi!
Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó lại khiến mặt họ biến sắc!
Bộp!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên khắp căn phòng!
Bỗng chốc tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Từ Dung ôm mặt phải của mình, không thể tin nổi mà trừng mắt với Lương Minh Hải.
“Bà im miệng cho tôi!”
“Tôi đã nói sợi dây chuyền này là thật thì nó là thật!”
“Nếu ai dám vu oan Dương Tiêu thì chính là đối đầu với Lương Minh Hải tôi! Tôi sẽ không tha!”
Lương Minh Hải lớn giọng giải quyết dứt khoát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT