Dương Tiêu chỉ tiện tay đã hạ được Mậu Lĩnh, điều này khiến Lục Hoàng Vỹ kinh hãi không thôi!
Ở đây, chỉ có anh ta mới biết Mậu Lĩnh ghê gớm đến thế nào!
Lúc Mậu Lĩnh được thuê tới đây, để xem năng lực của anh ta tới đâu, Lục
Hoàng Vỹ đã cho một trăm tên tay sai của mình chơi bài Xa Luân Chiến.
Chưa đầy mười phút, tên Mậu Lĩnh này đã đánh gục tất cả người của anh ta, trung bình cứ chưa đến sáu giây hạ một người.
Bây giờ lại bị Dương Tiêu tiện tay hạ gục sao?
Tiếng lách cách vang lên, một tấm thẻ màu đen rơi trên bàn làm việc.
Dương Tiêu nhìn, vừa rồi hành động không chú ý nên đã để thẻ Hắc Kim Long Hoàng rơi ra ngoài.
Khi nhìn thấy tấm thẻ, bỗng chốc Lục Hoàng Vỹ cứng đờ như bị điện giật!
Trong lòng anh ta bỗng nổi lên một nỗi kinh hoàng!
Đây, đây chính là thẻ Hắc Kim Long Hoàng trong truyền thuyết?
Anh ta không khỏi rùng mình nhìn Dương Tiêu!
Dương Tiêu không làm gì, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh biết tấm thẻ này?”
Mặt Lục Hoàng Vỹ chuyển từ phẫn nộ sang tái mét!
Thẻ Hắc Kim Long Hoàng, làm sao mà anh ta có thể không biết?
Thế giới chỉ có tổng cộng mười ba tấm, là thứ mà chỉ những người có địa vị vô cùng tôn quý mới xứng đáng có được!
Năm ngoái, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lục cũng đề đơn lên Ngân hàng Thế giới nhưng vẫn không được duyệt.
Đến gia chủ nhà họ Lục cũng không có tư cách có được, vậy mà Dương Tiêu lại có một tấm!
Hơn nữa, nhà họ Lục là gia tộc có thâm niên trong giới sưu tầm và đấu
giá, có thể nói Lục Hoàng Vỹ là người sành sỏi trong việc này.
Trong nháy mắt là anh ta có thể phân biệt được thật giả của tấm thẻ này.
Thiết kế của thẻ Hắc Kim Long Hoàng vốn chính là một tác phẩm nghệ
thuật, anh ta vừa nhìn đã nhận ra tấm thẻ trước mắt này là hàng thật!
Nhưng điều khiến anh ta kinh sợ hơn là mười ba tấm thẻ khắp thế giới đều được đánh số thứ tự, mà tấm thẻ trước mặt này…
Lại là tấm số 1!
Hay nói cách khác, tấm thẻ trong tay Dương Tiêu là sản phẩm đầu tiên trên thế giới, là vua của tất cả!
Giang Nhất Phàm hoàn toàn không biết cái gì mà thẻ Hắc Kim Long Hoàng,
cũng chẳng rõ thực lực của Mậu Lĩnh, nhưng Dương Tiêu đã động thủ, anh
ta cũng căm phẫn vô cùng.
Anh ta tới bên cạnh Lục Hoàng Vỹ rồi nói: “Tên ngốc cậy bản thân biết
chút võ thuật, dám giở thói ngang ngược trước mặt cậu Lục, cậu Lục, đánh chết nó đi!”
Kết quả còn chưa nói xong.
Bốp!
Cậu Lục để tay sau lưng liền cho anh ta một cái bạt tai!
Giang Nhất Phàm bị tát đến suýt chút nữa thì đứng không vững, sửng sốt nhìn Lục Hoàng Vỹ.
“Cậu, cậu Lục, sao cậu lại đánh tôi?”
Trương Văn Phú cũng ngây người rồi, sao, sao chỗ dựa của họ - cậu Lục lại đánh Giang Nhất Phàm?
Lục Hoàng Vỹ không hề để ý đến hai người họ, chỉ “phù” một tiếng rồi quỳ trước mặt Dương Tiêu!
“Là, là tôi sai rồi!”
“Tôi không nên làm như vậy với vợ anh!”
“Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, anh Dương tha tội!”
Càng nói, Lục Hoàng Vỹ càng mất sức.
Anh ta biết rõ người có được thẻ Hắc Kim Long Hoàng, lại còn là tấm thẻ số 1 muốn đánh chết mình, đó chỉ là chuyện chốc lát.
Thấy Lục Hoàng Vỹ quỳ gối trước mặt tên này, Giang Nhất Phàm và Trương Văn Phú giống như gặp ma giữa ban ngày vậy!
Hai người họ vắt óc nghĩ cũng không ngờ đến chuyện này!
Thấy hai tên ngốc kia vẫn đứng đó, Lục Hoàng Vỹ tức giận quát: “Nếu hai
anh còn tiếp tục đứng đó, có tin tôi đem hai anh ra khỏi buổi đấu giá
này không?”
Nghe thấy mấy lời tàn nhẫn của Lục Hoàng Vỹ, họ liền sợ hãi, tuy không
rõ vì sao, trong lòng cũng không phục nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt
Dương Tiêu.