Vừa mới dứt lời, người phụ nữ trung niên kia đã vén ống tay áo lên để lộ ra cánh tay của mình, quả thật có vùng nổi lên chằng chịt những nốt đỏ nhỏ.

“Cái công ty vô đạo đức của mấy người đang làm hại người ta nhiều lắm đó! Cũng chỉ tại mặc quần áo của mấy người mà bây giờ tôi đang ngứa ngáy khắp người đây!”

“Rốt cuộc thì mấy người đã dùng thứ nguyên liệu nào, sao mà bụng dạ hiểm độc thế hả!”

Người phụ nữ trung niên mắng chửi to lên như một người đàn bà chanh chua.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Gia Giai nhíu mày, cô ấy có thể đảm bảo rằng nguồn nguyên liệu của công ty hoàn toàn hợp pháp và đáng tin cậy.

Dương Tiêu rùng mình, lấy điện thoại di động ra.

“Mọi người không thể nói bệnh tật là vì sản phẩm của chúng tôi, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ và các bộ phận kiểm tra chất lượng cho mọi người.”

“Tin rằng bọn họ sẽ cho chúng ta một câu trả lời công bằng.”

Kết quả là Dương Tiêu còn chưa nói hết câu thì người đàn ông trông như kẻ lưu manh kia đã dùng một tay đập nát điện thoại của Dương Tiêu.

Nhổ nước bọt nói: “Đệch, ai mà biết có phải mày định liên hệ gọi mấy lang băm của mình đến diễn kịch không? Muốn tìm bác sĩ để chứng minh thì bên bọn tao có!”

Nói xong, anh ta móc ra một tờ gọi là giấy chứng nhận bác sĩ.

Bên trên viết nguệch ngoạc rằng nguyên nhân gây ra dị ứng là do sử dụng nguồn nguyên liệu quần áo kém chất lượng.

Dương Tiêu cau mày, nhìn đám người kia.

Thành thật mà nói thì bề ngoài mấy người này tỏ ra là người thân của nhau nhưng thực ra lại giống như đặc biệt đến gây rối vậy.

Rất có thể những danh tính mà bọn họ gọi là dì và cháu trai đều chỉ là giả.



Thấy Dương Tiêu không nói gì, người đàn ông cầm gậy bóng chày khẽ nhếch miệng lên, nhìn anh một cách khôi hài.

Trong ánh mắt của người phụ nữ trung niên cũng hiện lên một tia cân nhắc.

Trương Gia Giai hỏi: “Thế rốt cuộc thì mấy người muốn như thế nào?”

“Bọn tôi muốn như thế nào sao? Tất nhiên là bồi thường chi phí thuốc men cho dì tôi rồi, trả lại công bằng cho dì tôi!”

“Đúng, trả lại công bằng cho chúng tôi!”

Bọn họ lập tức cùng nhau la hét thật to khiến cho tình cảnh trở thành một mớ hỗn độn.

Trương Gia Giai nghiến răng nói: “Chúng tôi cần thảo luận một chút về vấn đề này!”

“Ha ha, dù sao thì nếu như hôm nay mấy người không thỏa thuận được với nhau thì đừng hòng chấm dứt chuyện này!”

Nói xong, bọn họ tiếp tục chặn cửa ra vào lại, la hét thật to gây náo loạn ở cửa công ty, cố ý làm ảnh hưởng đến các nhân viên khác vẫn đang làm việc bình thường.

Trương Gia Giai kéo Dương Tiêu vào trong văn phòng của tổng giám đốc, ý muốn cùng thảo luận với Lương Nhã Trân một lát.

Dương Tiêu quay đầu lại liếc nhìn đám người kia.

Trên người những người đó đều có dáng vẻ lưu manh, xấu xa độc ác.

Hơn nữa một vài người trong số đó còn mang theo sát khí, thậm chí còn có thể trong tay đã có vài mạng người rồi.

Làm sao có thể là người thân của một gia đình bình thường được chứ?



Nhìn thấy bọn họ đi vào trong phòng của tổng giám đốc, mấy người gây rối mỉm cười nhìn nhau.

Một người cầm đầu trong số đó còn lấy điện thoại di động ra báo tin: “Cậu Lưu, được rồi, hôm nay công ty bọn họ không thể làm việc bình thường được nữa!”

Lưu Đạt Thành ngồi ở trung tâm của thương hội Long Minh, sau khi nghe được tin tốt như vậy thì không thể không nở nụ cười.

Đầu tiên là sản phẩm có vấn đề rồi đến cửa gây rối, đó là mưu kế mà Tranh Vân Phong đã nói cho anh ta, quả nhiên là có ích!

“Có thể gây rối bao lâu thì cứ quậy lên bấy lâu đi, nếu thật sự không thể gây rối được nữa thì cứ trở mặt đánh bọn chúng một trận rồi rời đi!”

“Cho dù chúng có làm cách gì cũng không quan trọng, mục đích của chúng ta chính là đến phá rối.”

“Mấy người cứ làm loạn thỏa thích, bây giờ tên Dương Tiêu kia đã không còn chỗ dựa nữa rồi!”

Có sự đảm bảo của Lưu Đạt Thành khiến cho bọn chúng đều cảm thấy hơi phấn khích.

Thật ra bọn chúng đều là người dưới quyền lão Vinh, lần trước vì có sự can thiệp của Dương Tiêu khiến cho nhóm bọn chúng bị Trần Diệu Dương dạy cho một bài học.

Bọn chúng vẫn còn ghi hận trong lòng đó.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Lương Nhã Trân đã nhanh chóng sắp xếp lại tất cả các bằng chứng, nói với Dương Tiêu và Trương Gia Giai.

“Hừ, đây chính là kết quả giám định chất lượng tất cả các sản phẩm của công ty chúng ta, mang ra cho bọn họ xem đi.”

“Hãy nói cho bọn họ biết rằng sản phẩm của chúng ta chẳng có vấn đề gì hết, nếu như bọn họ muốn tiếp tục gây rối thì chúng ta sẽ báo cảnh sát!”

Vừa mới nói dứt câu, Trương Gia Giai đã thở dài một hơi.

“Chỉ vì những người này mà khiến cho chúng ta mất công bận rộn cả một ngày, bọn họ đã đạt được mục đích rồi đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play