“Hơn nữa, cũng không biết đối phương là ai, lỡ như họ có súng thì sao?”
“Họ đã chỉ đích danh muốn gặp tớ, dù sao tớ cũng phải xuất hiện.”
Lương Nhã Trân đã hạ quyết tâm rằng không thể để cho đối phương đã chỉ đích danh muốn gặp mình mà lại để Dương Tiêu và Lâm Minh Tâm mạo hiểm vì mình.
Thấy cô cố chấp như vậy, Dương Tiêu cũng không nói gì.
Trương Gia Giai nghiêm mặt nói: “Tớ nghĩ có thể bọn họ muốn tống tiền.”
Sau khi cô ấy nói điều này, tất cả họ đều cảm thấy đúng như thế.
“Nhiều nhất là mười vạn, loại chuyện này không thể dung túng được.”
Trương Gia Giai nói.
Lương Nhã Trân cau mày: “Tớ nghĩ, chắc chắn bọn chúng sẽ không chỉ dừng lại ở con số mười vạn đâu.”
Lâm Minh Tâm vung nắm đấm: “Nhiều nhất là ba mươi vạn, nếu không tớ sẽ đấm cho bọn chúng một trận.”
Lương Nhã Trân cắn răng: “Năm mươi vạn, đây là giới hạn cao nhất mà chúng ta có thể chấp nhận!”
Lúc này, Dương Tiêu nói: “Một trăm vạn.”
“Hả?”
Tất cả đều nhìn Dương Tiêu.
“Là bọn họ trả cho chúng ta.”
Dương Tiêu khẽ nói.
Ngay khi Dương Tiêu nói ra những lời này, cả đám đều chết lặng.
Lương Nhã Trân nhìn anh đầy nghi hoặc: “Anh thật sự có cách à?”
Mặc dù phản ứng đầu tiên là Dương Tiêu đang khoe khoang.
Tuy nhiên, thấy anh đã khoe khoang nhiều như vậy, Lương Nhã Trân cũng hỏi thử.
Trương Gia Giai không khỏi hỏi: “Không phải tôi nói nha, anh Dương Tiêu à, bọn chúng không phải là kẻ dễ thương lượng đâu.”
Lâm Minh Tâm cũng nói: “Giai Giai nói đúng đó, trừ khi Trân Trân đồng ý với chúng ta phải giải quyết bằng nắm đấm.”
Kết quả, Dương Tiêu nói đầy tự tin: “Yên tâm đi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Được, nếu Dương Tiêu đã nói thế, họ chỉ có thể tin tưởng anh một lần.
Họ lái xe đến công trường, Trương Gia Giai không kiềm lòng được đã nói một câu.
“Đầu tiên công ty đã bị niêm phong, giờ công trường lại bị đập phá. Chúng ta đã bị một thế lực nào đó nhắm tới chăng?”
Lương Nhã Trân trông có vẻ nghiêm túc: “Tớ nghĩ là do người của phòng thương mại Long Minh, ngay từ đầu họ đã nhắm vào công ty của chúng ta.”
Lâm Minh Tâm nghiến răng: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Từ khi đến Đông Hải, đất khách tha hương, không quen biết ai, thật sự đã chịu nhiều ấm ức.
Khi đến công trường, Lương Nhã Trân và Trương Gia Giai lập tức dẫn đầu đến chia buồn với những công nhân bị thương đêm qua.
Lâm Minh Tâm đã sẵn sàng, thậm chí còn chuẩn bị tốt cho trận chiến.
Không lâu sau, một vài tiếng xe phanh gấp vang lên.
“Đến rồi!”
Lâm Minh Tâm hét lên, mọi người ngay lập tức đến lối vào.
Chỉ thấy hơn mấy chục người xuống từ mấy chiếc xe tải, người đi đầu là hung dữ và lưu manh nhất.
Một công nhân nhận ra ông ta và vội vàng nói: “Là ông ta, lão Vinh!”
“Ông ta chính là kẻ đã đánh chúng tôi đêm qua!”
Nhóm người Lương Nhã Trân nhìn thấy lão Vinh răng vàng này thì cau mày.
Lão Vinh liếc nhìn mấy cô gái đẹp, nhe răng cười: “Ai là Lương Nhã Trân?”
Lương Nhã Trân lập tức lên tiếng: “Là tôi!”
“Rốt cuộc mấy người định làm gì? Ai kêu mấy người tới đây?”
Lão Vinh liếc nhìn mấy người đẹp, lộ ra hàm răng vàng khè.
“Cậu Lưu đã cho tao năm mươi vạn, kêu bọn tao đến đây!”
“Nếu tụi bây không muốn phiền toái, hiểu chứ?”
Nói rồi ông ta xoa xoa ngón cái và ngón trỏ.
Cậu Lưu?
Trương Gia Giai nắm chặt tay: “Là tên Lưu Đạt Thành à?”
“Đúng vậy.” Lão Vinh cười khà khà.
Lương Nhã Trân cắn môi và định tiến lên thương lượng thì Lâm Minh Tâm đã đưa tay ra và giữ cô lại.
Cô ấy nói nhỏ bên tai cô: “Cậu định cho tiền thật à?”
“Loại chuyện này chỉ cần nhân nhượng một lần thì chỉ sợ sau này sẽ không dứt ra được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT