Anh ta cũng sợ thằng nhóc này sẽ quấy rầy đến việc anh ta gọi điện thoại cho chiến tướng đại nhân.
Lưu Đạt Thành cười ha hả: "Cặn bã, chắc không phải là gọi đồ ăn ngoài đến đấy chứ? Còn chưa cút ra ngoài lấy đi?"
"Ha ha ha."
Tiếng cười nhạo thay nhau nổi lên.
Dương Tiêu mỉm cười lắc đầu, khinh thường để ý đến đám ngốc này.
Thấy Dương Tiêu không nghe điện thoại, Lương Nhã Trân tò mò hỏi: "Vì sao không nghe máy?"
"Không sao, một đám ngốc gọi tới mà thôi."
Dương Tiêu thản nhiên nói.
"Phải rồi, tôi cũng cho rằng chỉ có kẻ ngốc mới có thể gọi điện thoại cho anh thôi." Tranh Khải Thái châm biếm một câu.
Anh ta vừa nói xong, Dương Tiêu nở nụ cười, bọn họ cũng bật cười theo.
Sau cùng, Tranh Khải Thái đợi đến khi cuộc gọi tự động tắt vì đối phương không nghe máy, không khỏi có chút mất mát.
"Xem ra chiến tướng đại nhân bận rồi, tạm thời không rảnh nghe điện thoại."
"Có điều hôm nay ngài ấy sẽ đến tham dự đại hội thương mại, tôi khuyên mấy người vẫn nên từ bỏ thì hơn."
Tranh Khải Thái tự tìm cho mình bậc thang đi xuống.
Kết quả, đúng lúc này, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh trang chạy về phía phòng họp, bên cạnh còn có ba trợ lý.
Rõ ràng chính là lãnh trưởng của thành phố Đông Hải, Triệu Xuân Lâm!
"Triệu lãnh trưởng đến rồi!" Đổng Yến Châu vui vẻ nói một câu.
Mọi người vừa thấy, quả nhiên, cuối cùng Triệu lãnh trưởng cũng đến.
Trương Gia Giai lại càng không nhịn được nói với bọn họ: "Hừ, lãnh trưởng đại nhân đến, mấy người xong đời rồi!"
Kết quả Tranh Khải Thái chẳng những mặt không đổi sắc, ngược lại còn hăng hái đứng dậy.
"Ha ha, lãnh trưởng đến đây thì thế nào?"
"Mấy người sẽ không thật sự cho rằng, lãnh trưởng đến đây sẽ có tác dụng chứ?"
Nhìn dáng vẻ nắm chắc trong tay của Tranh Khải Thái, đáy lòng bọn họ lập tức trầm xuống.
Tranh Khải Thái, Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành nhìn nhau cười, chỉnh lại cà vạt: "Nhìn đây!"
Chỉ thấy Triệu Xuân Lâm đẩy cửa tiến vào, lúc này Tranh Khải Thái mỉm cười tự tin đi đến.
"Triệu lãnh trưởng, đã lâu không gặp, tôi là hội viên cao cấp của Thương hội
Long Minh, cậu hai của Tranh thị Đông Hải - Tranh Khải Thái!"
"Năm trước trong tiệc tối của Đông Hải, ngài có nói chuyện với cha tôi, đồng thời cùng ăn cơm với Mã tổng trưởng nữa!"
Mã tổng trưởng!
Đó chính là người có quyền thế cao nhất khu vực Đông Hải này.
Lúc này Triệu Xuân Lâm liếc mắt nhìn Tranh Khải Thái một cái đã nhận ra, là cậu hai của Tranh thị!
"Tôi biết hôm nay vì sao lãnh trưởng ngài đến đây, trên thực tế giữa chúng tôi chỉ xảy ra chút hiểu nhầm thôi."
"Ngài nói xem, vụ làm ăn này, đơn giản chỉ là thỏa thuận hay không thỏa thuận thôi, đúng không?"
"Nhưng mà, mấy doanh nhân đến từ Giang Thành này cứ cắn chặt không rời, kinh
doanh không được như thỏa thuận thì lại muốn báo cáo, làm căng chuyện
đến mức xung đột."
"Thậm chí chỉ vì một chút lợi ích của mình mà không tiếc kinh động đến lãnh trưởng ngài!"
Nói đến đây, Tranh Khải Thái làm ra vẻ hối hận cũng không kịp.
"Để bọn họ quấy rầy đến ngài, khiến ngài trong lúc bận bịu còn phải tranh
thủ đến đây, thật sự là do Tranh Khải Thái tôi thất trách, tôi xin được
nhận lỗi với ngài!"
"Kế tiếp, tôi nhất định sẽ thay ngài răn dạy lại bọn họ. Việc này không cần ngài bận tâm đâu!"
Nói xong, Tranh Khải Thái nhếch miệng cười, dáng vẻ tất thắng nhìn về phía đám người Lương Nhã Trân.
Cố Tử Hùng, Lưu Đạt Thành cũng cao ngạo đắc ý nhìn về phía bọn họ, trong mắt là sự kiêu căng hung hãn.
Với thế lực của Tranh thị ở Đông Hải, bọn họ không tin lãnh trưởng lại không nể mặt mình.
Đấu với bọn tôi ư? Mấy người còn không có tư cách đó đâu!
Thật không ngờ, cái tên Tranh Khải Thái này lại thêm mắm dặm muối nói chuyện thành như vậy.
Hơn nữa giữa Tranh thị và lãnh trưởng quả nhiên có quan hệ.
Sắc mặt mấy người Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm, Trương Gia Giai đột nhiên thay đổi, trong lòng bồn chồn không yên.