Mười năm phát triển và tích lũy của Tứ Đại Gia Tộc chỉ trong phút chốc đã bốc hơi tất cả.
Chỉ bằng một cuộc điện thoại, một câu của Dương Tiêu đã khiến bọn họ trong vòng một đêm đã quay trở lại mười năm trước.
Dương Tiêu, rốt cuộc có thân phận gì?
Lúc này, đầu óc mọi người trống rỗng.
Bất kể bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông bị bọn họ xem thường lại là sự tồn tại nghịch thiên như vậy.
Người đỡ đầu Đông Hải một tay che trời cũng phải gọi anh một tiếng chủ nhân.
"Lần này xem như cho Tứ Đại Gia Tộc một bài học nho nhỏ."
Dương Tiêu cất điện thoại, nhìn đám gia chủ nhà giàu chật vật không chịu nổi.
"Đừng có nói Dương Tiêu tôi không nói lý."
"Có một nói một, đám con trai cụt tay cụt chân vào tù ra tội của các người, tất cả đều là do bọn họ gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu."
"Sau này nếu như trong lòng ai còn không phục, cứ việc tiếp tục tới cửa tìm tôi, Dương Tiêu tôi nhất định phụng bồi tới cùng."
Từng câu từng chữ vô cùng có lực.
"Bịch" một tiếng, người có thù hận nhẹ nhất là Giang Nhất Phàm khuất phục, quỳ rạp trước mặt Dương Tiêu thần phục.
Anh ta thật sự phục tự đáy lòng, anh ta sợ rồi!
"Anh, anh Dương. Dương đại nhân, tôi sai rồi."
"Là Giang Nhất Phàm tôi sai rồi. Tôi, tôi đảm bảo, từ nay về sau, tôi chính là một con chó trung thành của anh."
"Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, anh bảo Giang Nhất Phàm tôi làm cái gì cũng được."
Những người xung quanh giống như bị quấn theo, người của Tứ Đại Gia Tộc đều bị khí thế của Dương Tiêu chấn nhiếp.
"Bịch bịch." "bịch bịch."
"Tôi, chúng tôi đều phục, là lỗi của chúng tôi, sau này chúng tôi không dám nữa."
Gia chủ nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên, gia chủ nhà họ Lương, Lương Hoàng Huy, Từ Dung, lần lượt quỳ xuống phục sát đất.
Mắt thấy người của Tứ Đại Gia Tộc lần lượt quỳ xuống, mặt như đưa đám, hai
anh em nhà họ Trương bị dọa sợ cũng quỳ xuống nói xin lỗi.
Cho dù Trương Nghịch Luân cụ thể có thân phận gì hai người bọn họ cũng không biết.
Lương Minh Trạch nhìn một màn này, dựa lưng vào tường, chấn động không thôi.
Mặc dù lúc trước ông đã đoán được khả năng Dương Tiêu che giấu thân phận bất phàm, nhưng không nghĩ lại nghịch thiên như vậy.
Nhìn nhóm người quỳ trên đất này, Dương Tiêu đột nhiên mở miệng.
"Đông Lâm Tứ Sát, còn cả đám người áo đen xuống tay với con gái tôi là ai?"
"Tự mình nhận tội, may ra còn giữ lại được cái mạng chó, còn nếu để tôi ra tay thì diệt môn."
Diệt… Diệt môn. Truyện Cung Đấu
Hai chữ diệt môn vừa thốt ra, trái tim mọi người giống như ngừng đập.
Hiện trường nhất thời chìm trong tiếng kêu rên hoảng sợ.
"Không không, không phải chúng tôi."
"Nhà họ Giang chúng tôi tuyệt đối không làm ra chuyện thế này."
"Nhà họ Lương chúng tôi cũng không làm, dẫu sao lúc trước cũng là người nhà, là thân thích mà? Chúng tôi không thể nào làm loại chuyện đó với Hinh
Nhi được."
"Cũng không phải nhà họ Trương chúng tôi làm, Hinh Nhi là cháu gái tôi, cho dù tôi có độc ác cỡ nào cũng không ra tay tàn nhẫn được như vậy."
Dương Tiêu đưa mắt nhìn đến trên người Trần Hoàng Thiên.
Trên thực tế, nói đến thù hận đương nhiên chỉ có nhà Trần Hoàng Thiên là sâu đậm nhất, Dương Tiêu đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Lúc này Trần Hoàng Thiên mặt xám như tro tàn, ông ta nuốt nước miếng, vùi đầu trên đất, mở miệng thừa nhận.
"Vâng… Là tôi làm, tôi đáng chết, Trần Hoàng Thiên tôi nhất thời bị thù hận che mờ mắt, tôi..."
Nói đến đây, ông ta không nói được nữa, cả người bị nỗi sợ xâm chiếm.
Thủ đoạn của người đỡ đầu Đông Hải thông thiên, chẳng lẽ còn có thể không
tra ra sao, càng chẳng nói Dương Tiêu còn là chủ nhân của ông ta.
Trần Hoàng Thiên khắc sâu nhận thức, nếu tiếp tục giấu giếm, nhà ông ta sẽ thật sự bị diệt môn...
Đối với người đỡ đầu Đông Hải mà nói, diệt nhà họ Trần ông ta còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à?
Trương Nghịch Luân nhướng mày, giận dữ nói: "Giỏi lắm, chủ nhân nhà tôi muốn
cả nhà các người quỳ xuống xin lỗi là xong việc, đó hiển nhiên là do chủ nhân nhà tôi rộng lượng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT