“Mấy giờ rồi.” Thẩm Triều Văn hỏi anh.

“Không biết.” Khương Mặc nói, “Đừng lo, em ngủ một lúc nữa đi.”

Thẩm Triều Văn ừm, lại hôn tay anh rồi với lấy điện thoại ở đầu giường. Vẫn luôn là thế, không chịu nghe lời.

Khương Mặc lấy điện thoại trước y một bước.

“Bốn giờ, em ngủ được thời gian của một bộ phim.” Dừng lại, “Ngủ chút nữa nhé? Năm giờ rưỡi dậy ăn cơm xong rồi về.”

Anh muốn để Thẩm Triều Văn ngủ đủ giấc. Người ngủ không đủ giấc rất dễ cáu gắt, vì sự vui vẻ của đoạn đường kế tiếp Khương Mặc nghĩ rằng vẫn nên để y ngủ đủ giấc thì hơn.

Thẩm Triều Văn mở mắt nhập nhèm túm lấy tay anh: “Anh ngủ với em em mới ngủ.”

Khương Mặc vỗ mặt y, cởi giày vén chăn lên giường. Thẩm Triều Văn để lại bên giường ấm áp cho anh, chờ khi anh chui vào, y ôm lấy eo anh rồi mới thiếp đi.

Lúc đầu không ai lên tiếng, Khương Mặc cảm giác y ôm mình lại ngủ rồi nên nhẹ nhàng vuốt mái tóc y.

Vuốt tóc y chưa được hai phút đã thấy sai sai, không biết là anh vuốt ve thoải mái quá hay sao nhưng Thẩm Triều Văn dụi vào gáy anh hôn hai cái, tay cũng lẳng lặng trượt xuống.

“Mơ một giấc.” Y nói, “Nội dung khá thú vị.”

Quần anh bị cởi cúc. Khương Mặc bất động để y táy máy, ừm: “Mời nói.”

“Mơ thấy anh và quý cô Emma đứng ôm hôn ở ngoài, sau đó hai người ôm nhau vào khách sạn, anh còn…”

“Thẩm, Triều, Văn.” Khương Mặc nổi khùng lên ngay lập tức, “Tỉnh ngủ nên có sức rồi đúng không, xin em đừng có kiếm chuyện!”

Thẩm Triều Văn đổi giọng ngay lập tức: “Lừa anh thôi, thật ra vừa nãy em mơ thấy bà.”

Khương Mặc gật đầu, bày tỏ mình rất sẵn lòng nghe: “Mời nói.”

“Em mơ thấy… mơ thấy hồi tiểu học, có lần lớp chọn người kéo cờ, khi đó em không được chọn vì hơi thấp, đến khi lên cấp hai em mới bắt đầu nhổ giò.” Thẩm Triều Văn nói, “Lúc đó về nhà em tức gần chết, cảm thấy không phục, lúc ăn cơm còn tức suýt khóc. Bà em hỏi có chuyện gì nhưng em không nói. Qua hôm sau bà rất lo lắng, nghĩ rằng em bị bạn học bắt nạt nên lặng lẽ chạy đến trường hỏi giáo viên, giáo viên cũng không biết chuyện gì, gọi em tới văn phòng hỏi…” Nói rồi nói đến mình cũng bật cười.

Khương Mặc câm nín: “Sao mới tiểu học em đã hiếu thắng quá vậy?”

Thẩm Triều Văn không để ý lắm: “Có vấn đề gì à?”

“Không có gì, không có chút gì cả.” Khương Mặc ôm y cười: “Anh thấy em đáng yêu.”

Thẩm Triều Văn không nghĩ mình đáng yêu xoay người dạng chân ngồi lên háng anh, bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Em ấy không đeo kính nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt như phủ một lớp băng. Chỉ có lúc làm tình đôi mắt ấy mới tăng lên chút nhiệt độ rã băng ra được một ít.

Khương Mặc hỏi một câu vô nghĩa: “Làm gì đó, muốn ăn anh à.”

“Không phải nói lúc cãi nhau cứ lên giường là giải quyết được mâu thuẫn sao, có lẽ chúng ta nên thử xem.” Y cởi áo sơ mi, “Lên giường để giải trừ mâu thuẫn, rất tốt.”

Khương Mặc suy nghĩ rồi nói với y: “Không thể tiêu trừ xung đột hoàn toàn, chúng thường trung hòa lẫn nhau, em không học Marx hả?”

“Anh không thử thì sao biết không thể giải trừ?”

“Vậy sao em lại muốn thách thức chân lý của Marx?”

Thẩm Triều Văn cãi lại một câu: “Vì thực tiễn là tiêu chí duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.”

“…” Khương Mặc cười vỗ eo y, “Ngụy biện. Là thái độ của em có vấn đề, đừng nghĩ dùng tình dục để giải quyết.”

“Anh không thử sao biết không thể giải quyết được?”

“Đừng có cãi anh.” Khương Mặc không chịu nổi nữa vỗ đầu y, “Cúi đầu xuống.”

“…” Thẩm Triều Văn bất đắc dĩ cúi xuống, đỡ vai Khương Mặc nhích lại gần nhìn anh.

Khương Mặc cẩn thận nhìn rồi đến gần hôn y: “Muốn làm thì làm, nhưng đừng nghĩ dùng chuyện này để giải quyết chuyện khác, hiểu thì gật đầu.”

Được thôi. Thẩm Triều Văn gật đầu, lấy một chiếc cà vạt từ trong túi áo vest ra, đưa mắt hỏi ý anh cái này được chứ.

“…” Khương Mặc nhìn thấy thứ này lại muốn phình đầu, “… Sao em thích trói anh quá vậy??” 

Thẩm Triều Văn nói đầy chân thành: “Em thấy rất thỏa mãn.”

Khương Mặc thở dài: “Toàn ba cái đam mê kỳ cục, có phải dục vọng khống chế của em sắp to bằng…”

Không nghe. Thẩm Triều Văn tỉnh ngủ rồi cực kỳ nhiệt tình, nắm lấy hai tay anh kéo lại lấy cà vạt quấn vài vòng, vào lúc Khương Mặc hùng hổ thì cương quyết nắm lấy tay đã trói của anh đưa lên cao, lấn người tiến tới.

Lúc y ngồi trên anh tự mình nhấp nhô sẽ luôn là thế này. 

Vào những lúc như tết nhất khi tâm trạng của Khương Mặc thoải mái sẽ để cho em ấy trói mình, chiều theo em ấy, xem như là dỗ dành em ấy. Mấy loại đam mê của Thẩm Triều Văn đều làm cho Khương Mặc cảm thấy rất mắc cười, em ấy thích tư thế này nhất, thích trói Khương Mặc, thích đút tay vào miệng, thích gọi anh, vừa gọi vừa liếm tay, còn thích để lại đủ mọi dấu vết trên người anh, dấu cắn, dấu hôn…

Có đôi khi Khương Mặc cảm thấy em ấy thật mắc cười, có đôi khi cũng sẽ bị loại cảm giác sai vị trí ấy kích thích, cứ để cho em ấy chơi ở bên trên. Huống chi hôm nay sinh nhật mà, Khương Mặc cố gắng tích cực phối hợp với đam mê kỳ cục của em trai, biểu diễn hết mình không làm mất hứng của em ấy.

Chỉ là đừng nên nhìn, nhưng trong lúc vô tình ngước mắt nhìn y, ây, không nhìn nổi nữa, lên đỉnh rồi.

Sau khi làm xong một lần, Khương Mặc hôn lên ngón tay bị ngậm ướt đẫm của Thẩm Triều Văn: “Vui không, luật sư Thẩm.”

Thẩm Triều Văn mướt mồ hôi cúi người hôn anh, “Vui, đạo diễn Khương, cảm ơn anh.”

Khương Mặc nguýt y: “Mau thả anh ra.”

Thẩm Triều Văn tháo cà vạt quấn trên tay anh xuống, cúi người hôn anh.

Khương Mặc vuốt ve mồ hôi trên lưng y, nắm vai y lật người đè y xuống hôn tiếp. Làm lần hai với một nhịp điệu khác.

Phong cách của Khương Mặc rất nhẹ nhàng, triền miên. Mỗi lần anh dẫn dắt trong chuyện này luôn làm Thẩm Triều Văn cảm thấy thân thể mình như tan ra, ý thức cũng sa vào từng chút một. Nhưng chính khả năng phân li* này cũng đã là kích thích, làm với anh, Thẩm Triều Văn cảm nhận được phần nhiều là yêu. Anh sẽ nhìn bạn chăm chú, quan sát phản ứng của bạn, như thể muốn dùng cách này để kiểm tra linh hồn… điều này chỉ có thể nói anh là một tuyển thủ có kỹ thuật đầy tài năng. (Phân li aka tách riêng or chia ra trong hóa học)

Dưới sự áp chế hoàn toàn của ý thức đó, Thẩm Triều Văn thường là người bị dẫn dắt. Chậm rãi cũng phải chịu thôi, có sốt ruột Khương Mặc cũng không cho y, anh nhất định phải lấp đầy cả quá trình thành một loại thú vị khác, có lẽ là để rèn giũa tính tình của y. Có đôi lúc là nhìn y thở dốc khi nghỉ giữa hiệp, hoặc là kề sát vào tai y đọc mấy bài thơ mỹ từ mỹ ngữ, hoặc là nói một dây tiếng Pháp y không hiểu để ghẹo y, phải nói là xấu tính cực kỳ.

Sau khi làm xong lần hai trời bên ngoài cũng đầy mây, không biết tối nay có mưa hay không.

Bọn họ tắm rửa xong thu dọn và đi ra trả phòng, tìm một chỗ để ăn cơm. Trấn cổ không lớn đi một lúc đã hết. Bọn họ tìm một cửa tiệm rất nhỏ để ăn mì, Khương Mặc kéo y qua nói chuyện với dì bán mì, sau đó Thẩm Triều Văn kinh ngạc phát hiện khi thấy dường như Khương Mặc có thể hiểu được tiếng địa phương của người dân ở đây sau khi đến ở một tháng*… (Mặc bỏ nhà đi một tháng lên vùng này ở, ở đầu truyện Văn đi tìm Mặc ở núi Nhạn Đãng, xong vừa đi vừa cãi 1 đoạn đến trấn cổ, nên trấn cổ vẫn còn trong vùng có núi Nhạn Đãng, nhắc lại cho bạn nào quên)

Ăn mì xong họ chầm chậm đi bộ về, không ai nhắc đến kế hoạch kế tiếp, chỉ thản nhiên tùy ý đi dạo.

Khi đi ngang qua một cửa tiệm, Khương Mặc chợt dừng chân lại. Anh không suy nghĩ quá lâu đã nắm lấy tay Thẩm Triều Văn chỉ vào trong cửa tiệm: “Muốn chụp hình không?”

Thẩm Triều Văn quay qua nhìn thì thấy đó là một tiệm chụp ảnh xưa.

Y cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình: “… Em bị thiếu hết một nút áo.”

Khương Mặc mỉm cười: “Cũng khá lạ.”

Thẩm Triều Văn còn đang do dự nhưng Khương Mặc đã nắm lấy tay y dứt khoát kéo vào tiệm. Cửa tiệm có một tầng, đi vào tầng trệt là một bức tường treo đầy ảnh cũ, đa số là ảnh trắng đen, có ảnh kết hôn, có ảnh đầy tuổi của trẻ con, có ảnh gia đình, mỗi một ảnh đều là những nụ cười khác nhau.

Chủ là một ông bác lớn tuổi, khi đi vào bác đang ăn cơm với người nhà, thấy bọn họ thì vội vàng đứng dậy chào đón. Khương Mặc cười nói với bác: “Tụi con không vội ngài cứ ăn trước đi.”

Ông bác xua tay cười: “Sao lại để khách chờ được.” 

Nói rồi bác dẫn họ vào trong. Khi vào phòng chụp ảnh hai mắt Khương Mặc sáng lên, chỉ vào một cái máy hỏi: “Chụp phim ạ?”

Ông bác gật đầu: “Đồ cổ đó, khoảng hai năm nữa là về hưu rồi.” Dừng lại, “Hai người chụp căn cước hay sao?”

Khương Mặc trả lời rất tự nhiên: “Chụp cho tụi con một tấm giống ảnh cưới đi.”

Thẩm Triều Văn kinh ngạc đến ngây ra tròn mắt nhìn anh.

Ông bác nghe xong cũng sững sờ một lúc nhưng không nói gì, nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi hướng dẫn hai người ngồi lên ghế.

Thẩm Triều Văn đờ ra nhìn máy móc trước mặt. Y chưa từng có cảm giác ký ức về việc chụp ảnh phim trong một tiệm ảnh cũ thế này, người bên cạnh lại còn là Khương Mặc làm y không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, cảm giác giống như phải đi thi trong tình trạng mình chưa kịp chuẩn bị gì.

Y bất an ngồi xuống ghế với Khương Mặc, vừa bất an lại vừa chờ mong.

Một giây sau, tay được nắm lấy.

Ông bác nhìn tư thế của hai người họ, muốn nói lại thôi rồi mới nói: “Gần quá ánh sáng sẽ không đẹp, nhích ra một chút.”

Hai người họ đồng loạt nhích ra.

Ông bác cười: “Cũng đừng xa quá, tự nhiên là được.”

Sau khi chụp xong họ để lại địa chỉ là phí bưu điện, nhờ ông rửa ảnh rồi gửi về nhà. Khi ra khỏi tiệm trời cũng đã tối, trong trấn nhỏ đổ mưa nhỏ lất phất, mưa rất nhẹ nhàng. Khương Mặc tự nhiên đưa tay về phía y, bọn họ nắm tay nhau đi dạo dưới mưa phùn một lúc, có hơi không muốn rời khỏi trấn cổ mưa bay.

Sau khi lên xe thắt dây an toàn, Khương Mặc thấy bầu không khí vừa đúng thì lấy hết dũng khí nói với người bên cạnh: “Tuy rằng em vẫn luôn không chịu nghe anh giải thích, nhưng anh vẫn quyết định muốn nói với em một chuyện, bước ra khỏi chuyện này. Nhưng em phải hứa nghe xong phải bình tĩnh, không được giận, cũng đừng nghĩ đến việc trả thù, đừng…”

Thẩm Triều Văn cau mày nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu: “Cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play