Thẩm Triều Văn tùy ý ném cặp lên một cái ghế trống, ngồi xuống quầy bar với không chút biểu cảm, lấy điện thoại ra bắt đầu trả lời tin nhắn.
Trương Tử Dịch nhắn tin cho cậu – Triều Văn, án lệ đề tài huấn luyện kia tớ đã tìm được rồi, đã gửi đến hộp thư của cậu, nhớ kiểm tra đó.
Học trưởng đội biện nhắn cho cậu – Triều Văn, bên đại học W lâm thời hẹn thi đầu hữu nghị với chúng ta, cậu có hứng thú không?
Đội trưởng đội bóng nhắn cho cậu – Triều Văn, tôi vẫn muốn thương lượng với cậu, lần sau cậu vẫn chơi tiên phong được không?
Cố vấn nhắn – các lớp trưởng bí thư chi bộ vui lòng đến phòng họp lúc 2h ngày thứ sáu để họp.
Người lạ nhắn — Hi, đàn em, em có bạn gái chưa?
Đây là cuộc sống của cậu. Rất nhàm chán nhưng cũng rất phong phú, có thể lấp đầy cuộc sống của cậu. Cậu cố làm bản thân mình bận rộn, và nhìn xem, đây là bằng chứng, cậu không hề rảnh rỗi, ngày nào cũng có việc để làm, luôn có người tìm cậu, cần cậu.
Sau khi trả lời tin nhắn, Thẩm Triều Văn thở ra một hơi, lấy một cuốn sách chuyên môn từ trong cặp ra đọc.
Nhưng đọc hồi lâu cũng không đọc được chữ nào, cậu chỉ có thể cam chịu đóng sách lại.
Sophia đứng trong quầy bar quan sát cậu hồi lâu, lúc này không nhịn được kêu lên: “Triều Văn!”
Cậu ngẩng đầu.
Sophia hỏi: “Cậu sao thế?”
“Sao ạ?”
“Cứ có cảm giác cậu mất tập trung.”
Thẩm Triều Văn im lặng hai giây, “Không có.”
“Bình thường cậu sẽ không ném đồ, chỉ nhẹ nhàng cầm rồi nhẹ nhàng để xuống.” Sophia phân tích kỹ lưỡng, “Cậu vừa mới quăng cặp, bỏ điện thoại xuống cũng mạnh hơn bình thường, còn đóng sách lại.”
… Thế à.
“Chị Tô Á.” Thẩm Triều Văn thích gọi cô bằng cái tên này, “Em thật sự không sao, chị làm việc đi, đừng để ý đến em.”
“Đêm nay chị rảnh lắm, tự cậu nhìn xem, ngoài cậu cũng chỉ có bàn của anh cậu.” Cô kéo ghế qua, “Có phải mệt không? Gần đây ở trường nhiều việc lắm à?”
“Vẫn ổn ạ.”
Khương Mặc thường hay đến đây uống rượu, Thẩm Triều Văn đến đây đón anh nhiều lần, dần dà cũng trở thành bạn tốt của Sophia. Khi trong tiệm bận Thẩm Triều Văn cũng sẽ hỗ trợ, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi tâm sự với cô.
Sophia chống đầu nhìn cậu: “Vậy xem phim không? Cậu chọn đi, chị đi mở.”
Thẩm Triều Văn vẫn lắc đầu: “Không xem đâu, em muốn ngồi vậy thôi.”
Thật sự có chút không bình thường… Hôm nay vậy mà không đọc sách, chỉ muốn ngồi đó?
Sophia ở cạnh quan sát cậu hồi lâu, nghĩ phải tìm chuyện để cho cậu làm, thế là cô lấy một bộ bài từ trong quầy bar ra cười hỏi: “Dù sao cũng rảnh, có muốn xem tarot không?”
Tarot?
Thẩm Triều Văn nhìn bài trong tay cô, sau khi suy nghĩ mấy giây thần xui quỷ khiến lại hỏi: “Xem có đúng không?”
Cậu không tin mấy thứ này, cũng chưa từng có hứng thú, nhưng hôm nay Thẩm Triều Văn lại muốn một chút an ủi xa lạ, cho dù là giả, mờ mịt cũng không sao.
Sophia khoe: “Ở ngoài một lần chị xem cho người ta rất mắc đấy, xem chỉ có trúng! Hôm nay miễn phí cho cậu.”
“Không cần đâu, cứ tính theo giá của chị.”
“Được. Muốn hỏi gì? Việc học? Vận may? Chắc là hỏi việc học nhỉ? Nếu việc học chị trải cho cậu…”
Sophia trải khăn ra, vẻ mặt đông cứng lại ngay lập tức: “Hả? Tình cảm?”
Hỏi chuyện tình cảm?
Cậu trai hệ cấm dục say no với ái tình lại có vấn đề về tình cảm?
Sophia thật sự rất ngạc nhiên, bất ngờ đến sững ra hồi lâu.
Thẩm Triều Văn bình tĩnh nhìn cô, lặp lại lần nữa: “Ừm, em muốn hỏi tình cảm, được chứ?”
Hai người nhìn nhau trong mấy giây.
“Đương nhiên là được! Tình cảm mà, đây là sở trường của chị, mấy em gái xem tarot toàn xem cái này.” Sophia tỉnh táo lại, “Chị trải cho cậu… Venus nhé? Trải bài này khá phức tạp, là Khương Mặc dạy chị.”
“Vâng, được.”
Sophia hiếm khi nào thấy Thẩm Triều Văn như lạc hồn đi chơi, cô đã trải bài lật bài ra nói cả nửa ngày nhưng suốt quá trình cậu vẫn luôn lơ đãng, lắng nghe một cách xuất thần.
Venus, thần tình yêu, trải bài là biểu tượng của sao Kim. Tám lá bài được trải theo thứ tự, trên dưới đối ứng, cô chỉ vào nửa phần trên, đây là suy nghĩ, lại chỉ vào nửa dưới, đây là hiện thực.
“Lá đầu tiên nói đến cách nhìn của cậu về người đó. Là Knight of Cups ngược.” Cô chỉ chỉ vào lá đầu tiên, “Cậu nhìn lá bài đi, Kỵ sĩ cầm chén thánh, cưỡi ngựa đi về phía trước, anh ta đứng trước sự lựa chọn và suy tư xem nên chờ hay tiến lên. Lá này ngược có nghĩa là đang kìm nén, có phải cảm xúc của cậu đang trì trệ đúng không.”
Đang trì trệ, Thẩm Triều Văn lặp lại mấy chữ này trong lòng.
Cậu cũng không biết đây có được xem là trì trệ hay không. Cuộc sống trông thì vẫn không có gì thay đổi, nhưng thế giới trong lòng đã sớm long trời lở đất.
Một năm rưỡi, hơn 500 ngày, vô số đêm Thẩm Triều Văn đi đón Khương Mặc, có lúc cõng, có lúc khiêng, có khi ôm, có khi chỉ là đỡ. Khoản thời gian ấy thật ra cậu rất vui, bởi vì đoạn đường đưa Khương Mặc về chỉ có hai người họ, cậu có thể độc chiếm khoản thời gian đó. Khi say dục vọng biểu đạt của người kia như bùng nổ, vừa khôi hài vừa đáng yêu, sẽ dựa vào mình lải nha lải nhải rất nhiều, những lời ấy người khác chưa từng được nghe, chỉ có mình cậu biết, anh sẽ nói về thơ anh từng viết hồi cấp hai, nói về cách dùng drone quay diều, nói về một quán nhỏ anh vừa tìm được mấy ngày trước, ngày mai cùng đi ăn. Anh thích cười, đôi mắt đó trông lúc bình thường thì vẫn được, nhưng khi cười lên sẽ cong cong như một vầng trăng khuyết, trông rất sáng và dịu dàng.
Có lẽ bởi vì tham lam hết thảy những điều này nên Thẩm Triều Văn không muốn phá bỏ hiện trạng, thậm chí còn nghĩ đầy vô vọng rằng nếu có thể tiếp tục ở cạnh Khương Mặc cả đời thế này cũng tốt.
Dù sao bản thân cậu cũng che giấu rất tốt, người kia lại thần kinh thô không phát hiện ra bất cứ điều gì, cứ thế ở cạnh anh cả đời có phải là cũng được đúng không?
“Lá số hai nói về cái nhìn của đối phương với cậu. Lá này cũng ngược, là 3 gậy.” Sophia dừng lại một lúc, “Ừm… lá này nên nói sao đây, cậu nhìn lá bài này, một người đứng trên núi nhìn ra biển ra, chuẩn bị ra khơi và rời đi. Lá này cũng ngược, nói lên đối phương có cái nhìn dè dặt và khá mơ hồ về cậu.”
Người sắp đi rồi, chuẩn lắm, Thẩm Triều Văn nghĩ. Ừ, ngày mai người đó đi rồi, đi Pháp.
“Bây giờ nhìn lá số bảy. Lá này đại diện cho sự ảnh hưởng của đối phương với cậu…” Sophia chợt cười, “Đối phương lớn tuổi hơn cậu, đồng thời cũng mang lại nhiều ảnh hưởng cho cậu, đúng không?”
Thẩm Triều Văn suy nghĩ rồi gật đầu.
Sophia nói: “Ừ, vậy là đúng rồi, lá số bảy là ẩn chính, là The wheel of fortune. Ý nghĩa của lá bài là, vì đối phương mà cuộc đời của cậu sẽ thay đổi, cậu trưởng thành hơn rất nhiều, cũng có cuộc sống mới.”
The wheel of fortune.
Thẩm Triều Văn nhìn lá bài cô đang chỉ, chợt cảm thấy thật mệt mỏi. Cậu lấy mắt kính xuống, xoa mày rồi lại đeo lên.
Có cuộc sống mới? Cũng đúng. Cậu chủ động đi vào thành trì mình đã dựng lên, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đây cũng là một cuộc sống mới.
“Lá số năm tượng trưng cho trở ngại của mối quan hệ này.” Sophia chỉ một lá bài khác, “Lá này ở ẩn chính, The World. Nó tượng trưng cho chu kỳ, vòng tuần hoàn không thể phá vỡ, ý là quan hệ của hai người giống như…”
Cô nói được một nửa thì chợt một cái đầu đột nhiên nghiêng qua, nói khẽ: “Xem Tarot à? Ồ, Ve, Venus hả? Thẩm Triều Văn sao cậu lại xem…”
Thẩm Triều Văn căng thẳng trong lòng, cậu đưa tay xáo bài trước mặt. Khương Mặc ở cạnh la hét đưa tay muốn giật bài, nhưng vì đang say nên trọng lượng cơ thể không vững, bài không cướp được còn ngả người vào lòng cậu.
Thẩm Triều Văn bất đắc dĩ đỡ eo của anh: “… Anh đứng dậy nào.”
Khương Mặc say khướt không thèm để ý, vẫn đưa tay muốn lấy bài: “Để anh nhìn nào, Thẩm Triều Văn cậu muốn xem Tarot sao không tìm anh! Anh của cậu xem tarot là chuyên nghiệp đấy, cậu đi hết cả Thượng Hải hỏi thử xem…”
Sophia không xem bài được nữa bình tĩnh thu dọn, nói với Thẩm Triều Văn: “Vác đi đi, uống nhiều rồi.”
Thẩm Triều Văn gật đầu cầm lấy cặp để bên cạnh, cực kỳ thành thạo ôm Khương Mặc chào tạm biệt với đám bạn hồ bằng cẩu hữu của anh. Bọn họ say khướt ôm ấp nhau nói năm sau gặp lại liên miên không dứt.
Chờ khi lên xe, Khương Mặc uống đến chóng mặt đặt cằm lên vai Thẩm Triều Văn, cười hỏi: “Sao lại trải Venus, có người thích rồi à?”
Thẩm Triều Văn di chuyển vị trí đầu của anh, để anh dựa vào cho thoải mái, đáp qua loa: “Ừ.”
“Ai vậy?” Khương Mặc hiếu kỳ, “Trong trường à? Bạn học? Sao không nghe cậu nói!”
Lần này Thẩm Triều Văn không đáp lời anh, nghiêng mặt qua nhìn ngoài cửa sổ xe.
Khương Mặc chờ hồi lâu cũng không thấy cậu trả lời, lấy làm lạ truy vấn: “Nói đi, cậu thích ai?”
“Không có gì để nói, đừng hỏi.”
Dù là Khương Mặc đang say cũng nghe ra được sự chống cự và lạnh lùng trong lời của cậu.
Khương Mặc ngơ ra mấy giây, sau đó ngẩng đầu dậy, bắt đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Triều Văn.
Anh có thể cảm nhận được Thẩm Triều Văn đã trưởng thành hơn rất nhiều trong hơn một năm nay. Cậu đã cao hơn, vai cũng rộng hơn, cả người cũng trở nên trầm lặng và thận trọng.
Nhưng cậu cũng càng ngày càng ít nói về những chuyện mình làm. Mấy chuyện trong trường học cũng coi như thôi, bây giờ đến có người thích cũng không nói với mình…
Bây giờ Khương Mặc nhìn cậu rất có loại cảm giác, sau khi trẻ con nhà mình lớn lên không còn thân thiết với mình nữa.
… Sầu.
Khương Mặc sờ đầu cậu: “Chuyện này cũng không nói với anh à? Nói chút đi.”
Thẩm Triều Văn ghét nhất là bị anh sờ đầu, toàn thả bã. Thẩm Triều Văn nắm lấy cái tay đang sờ của anh để đầu gối mình: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
… Người này sao cứ lạ lạ?
Dường như có hơi cáu.
Khương Mặc híp mắt quan sát Thẩm Triều Văn một hồi, chợt nhớ tới lời Đường Lý nói vừa nãy —Tui luôn cảm thấy gần đây cậu ấy đang giận.
Lúc này Khương Mặc mới cảm giác được quả thật người này không vui.
Nhưng, tại sao cậu lại không vui? Ngày mai mình đã đi rồi cậu này còn làm mình làm mẩy!
Khương Mặc bất mãn: “Cậu bày vẻ mặt đưa đám này cho ai coi?”
Thẩm Triều Văn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không dám nhìn anh.
“Mặt em vậy đó.”
Khương Mặc nhíu mày, kéo tay cậu qua: “Nói chuyện có biết nhìn người khác không vậy?”
“Say rồi thì đừng ồn ào.” Thẩm Triều Văn vẫn không nhìn anh, “Anh yên lặng chút đi.”
“Cậu lại dỗi lẫy với anh gì nữa?”
“Không có.”
Khương Mặc thở dài một hơi, “Không có thì bạnh mặt ra đó làm gì? Mấy ngày nay anh chọc cậu à?”
Thẩm Triều Văn chậm rãi lấy khăn giấy ướt từ trong cặp ra lau tay cho anh, chợt thay đổi chủ đề: “Anh đi Pháp là vì người bạn qua thư kia à?”
Đề tài của cậu xoay chuyển quá nhanh, Khương Mặc nhất thời không theo kịp, nghi hoặc đáp: “Hả?”
“Em hỏi, anh qua bển học có phải là vì người bạn qua thư kia của anh không.” Giọng của Thẩm Triều Văn rất bình thản, “Có phải là muốn đi tìm người kia không?”
“Chuyện đó thì liên quan gì? Anh đi học đấy có được không! Không phải… Đề tài này của cậu là sao?”
“Chẳng lẽ trong nước không có trường cho anh học? Tại sao lại phải đi nước ngoài?” Giọng của Thẩm Triều Văn mỉa mai, “Ừ, sính ngoại.”
“Ở nước ngoài giỏi mấy cái này cậu biết không hả?” Khương Mặc chẳng hiểu ra làm sao, “Điện ảnh ra đời ở Pháp, không khí nghệ thuật bên đó tốt, anh đi học không được hả?”
“Nếu không có người bạn qua thư kia anh có đi không?”
“… Vấn đề kiểu quái gì vậy?”
Vẻ mặt của Thẩm Triều Văn không thay đổi: “Tò mò, hỏi chút.”
Nói đến đây tay cũng lau xong. Cậu cúi đầu xếp khăn ướt đã dùng qua lại, không nói tiếp.
Lúc này cái đầu say rượu của Khương Mặc cũng đầy dấu chấm hỏi, không biết Thẩm Triều Văn uống nhầm thuốc gì, nói chuyện kỳ cục.
Suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng giận…
Khương Mặc quyết định giáo dục cậu vài câu.
“Anh nói với cậu chứ, suốt ngày trưng bản mặt đưa đám đó ra làm cho người ta nghĩ cậu rất dữ đó biết không? Nhiều khi anh còn sợ ở trường không ai chơi với cậu!” Anh chỉ tay, “Cũng không được toét miệng cười ngố ra đó cả ngày, ý là bình thường thì bày biểu hiện bình thường, biết chưa?”
Thẩm Triều Văn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không phản ứng.
“Còn nữa, đừng có lúc nào cũng im im không nói, phải biết giao lưu với người khác.” Khương Mặc nói, “Cả ngày buồn bực tự mình suy nghĩ hay lắm hả? Người khác thì thôi, ngay cả anh cũng không chịu nói là sao? Ông đây xem cậu như em trai ruột, cậu suốt ngày che che giấu giấu với anh làm gì!”
Xem như em, trai, ruột.
Thẩm Triều Văn cười lạnh: “Em dám nói, chỉ sợ anh không dám nghe.”
Khương Mặc quả thật chẳng hiểu ra làm sao: “Có gì anh không dám nghe? Cậu nói đi, anh rửa tai nghe.”
Từ ban đầu Thẩm Triều Văn đã không định để ý đến anh, nghĩ thôi bỏ đi, tha cho anh một lần. Chết nhất chính là Khương Mặc còn ở đó một hai chất vấn, kéo tay cậu càng ngày càng sáp lại, giọng điệu khiêu khích: “Cậu nói đi! Có gì anh không dám nghe? Thừa dịp trước khi anh đi nói hết ra đi, anh nghe cả tối cũng được…”
Những cảm xúc tồn đọng bấy lâu cứ thế dồn lên tim, gõ vang từng cái từng cái một, rất đau, rất vang.
Thẩm Triều Văn hít sâu một hơi, quay đầu qua trừng anh, đáp đầy táo bạo: “Người em thích là nam! Đủ chưa, còn nghe nữa không?!”
Xe chợt phanh lại.
Do quán tính, cả người Khương Mặc đập vào ghế trước… Rượu uống lúc trước còn chưa tiêu hóa xong dồn trong dạ dày, anh bị chấn đến mức buồn nôn mắc ói, vội vàng che miệng lại. Tài xế ngồi trước cảm giác được vội quay lại la lớn: “Hai vị, đến rồi, ái ái đừng mà… Ói trên xe là 200, xuống xe ói! Ói trên xe 200!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT