Lần thứ hai Thẩm Triều Văn ngủ ở nhà Khương Mặc vẫn là bị mẹ của anh đánh thức.
Tiếng đập cửa rầm rầm rầm rất không khách sáo… Thẩm Triều Văn hoảng hốt bật dậy, chờ khi đầu óc khởi động hoàn toàn cậu mới đẩy Khương Mặc đang ngủ bên cạnh.
Mới đầu Khương Mặc còn không để ý đến cậu, đến khi Thẩm Triều Văn phát hiện lông mi anh run rẩy, cậu mới biết Khương Mặc cố ý làm lơ mình, thế là cậu chậm rãi ghé sát vào tai anh, gọi: “Anh – Khương – Mặc!”
Khương Mặc bị dọa đến phải bật dậy, vò mái đầu rối bù trừng mắt nhìn cậu.
Thẩm Triều Văn chỉ vào hai câu đối trên cửa: “Mẹ của anh.”
Trông như là đang chửi người khác, nhưng giọng điệu lại không có ý gì. Khương Mặc thở một hơi: “Ừm… nhà không có ai nên hôm nay đến lượt anh nấu cơm cho bà ấy.”
Thẩm Triều Văn kêu anh đi nhanh nhưng Khương Mặc lại hoàn toàn không có ý muốn rời giường, sững người ra suy tư mấy giây mới nặng nề nói với cậu: “Cậu biết nấu cơm không?”
Thẩm Triều Văn đáp đầy vẻ không hiểu: “Biết.”
Sắc mặt Khương Mặc nhẹ nhõm ra trông ấy: “Ừ, tốt quá rồi, vậy cậu xuống nấu cho bà đi.”
Thẩm Triều Văn ngẩn người: “Anh thấy vậy mà được hả??”
Khương Mặc rút mình vào trong chăn: “Được, rất được, anh tin cậu, đi nhanh đi.”
Thẩm Triều Văn nhìn chằm chằm anh không tin được, sau đó phát hiện người này như thể lại ngủ rồi, nhìn cũng không biết anh có ngủ thật hay không nữa.
Quá quắt! Vậy mà cũng ngủ được! Quá quắt thật sự!!
Bên ngoài vẫn còn đang gõ cửa lớn tiếng gọi Khương Mặc. Đầu Thẩm Triều Văn từ một to thành hai, cảm thấy rất bất lực, vội vàng mặc quần áo đứng dậy mở cửa.
Mai Tình vẫn giữ tư thế gõ cửa, trông thấy cậu, cô nghiêng đầu bối rối. Cô rất xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi, đôi mắt long lanh và một mái tóc ngắn.
Thẩm Triều Văn xấu hổ nhìn cô, còn chưa biết phải mở miệng thế nào, bỗng tiếng của Khương Mặc từ phía sau truyền đến: “… Mẹ, để em ấy nấu cho mẹ đi, để con ngủ thêm chút đi mà.”
Mai Tình giật mình: “Tiểu Mặc à, không được đâu, mẹ muốn ăn bít tết của con làm! Mẹ trang điểm xong rồi không thể làm mấy món dầu mỡ đó được…”
Khương Mặc bực bội hét lên: “Mẹ còn nói nữa là nhịn luôn đó!”
Mai Tình không chịu thua kém hét lại: “Hôm nay con còn chưa làm đồ ăn sáng cho mẹ đó, con lại không làm, mẹ… mẹ nói cho ba con biết con không nấu cơm cho mẹ!”
“…” Thẩm Triều Văn kẹt giữa hai người rất rất là xấu hổ.
Khương Mặc nổi giận bốc hỏa rời giường, kéo Thẩm Triều Văn xuống lầu, nói với quý bà Mai Tình: “Ngủ không đủ giấc chắc chắn đồ con làm không ngon!”
Mai Tình dối trá bày tỏ: “Có ăn là được rồi, mẹ không kén ăn!”
Thẩm Triều Văn rất ngạc nhiên khi Khương Mặc còn biết nấu cơm, cậu tưởng rằng anh là thiếu gia phải có người phục vụ mình, nhưng nhìn dáng vẻ anh chiên trứng làm bít tết không giống không biết làm gì.
Khương Mặc bận bịu một hồi thấy Thẩm Triều Văn đứng cạnh rảnh rỗi thì bắt đầu không vui, nhét đồ kẹp thịt vào trong tay Thẩm Triều Văn: “Cậu qua rán đi.”
Thẩm Triều Văn sốc: “… Nhưng em chưa rán bít tết bao giờ!” Lỡ hỏng rồi sao.
“Hôm qua anh đã ướp thịt sẵn rồi, rán chín là được, rất đơn giản.” Khương Mặc nhường chỗ lại cho cậu, chỉ chỉ rosemary trong chén, “Bỏ vào rồi trở mặt.”
Thẩm Triều Văn rán xong một miếng bít tết dưới sự chỉ đạo của anh, cảm thấy quả thật không khó lắm, dễ hơn làm pancake nhiều. Chờ khi Mai Tình ăn xong, Khương Mặc ngáp dài một cái định kéo Thẩm Triều Văn đi lên ngủ bù thì Mai Tình gọi anh lại hỏi, lần trước con nói muốn đi Ulan Bator, khi nào đi?
Khương Mặc đáp, chờ hoa quỳnh nở rồi mới đi. Mai Tình hỏi đi làm gì, anh trả lời đi quay ngoại cảnh với đoàn phim của bạn. Mai Tình hỏi có thể dẫn cô theo không, cô chưa đi Ulan Bator lần nào, muốn đi chơi. Khương Mặc bất đắc dĩ nói mình không phải đi chơi, còn nói trước khi đi sẽ nói cho dì nấu cơm, sẽ không bỏ đói mẹ. Mai Tình “À” một tiếng, nói đi cẩn thận, nhưng mẹ vẫn thích cơm con nấu.
Mai Tình ăn một lúc là xong, nhận điện thoại nói mình phải đi chơi mạt chược, cầm túi xách nhỏ vội vàng ra cửa.
Cô vừa đi, Thẩm Triều Văn thấy Khương Mặc im lặng lại hẳn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh nằm dài trên bàn: “Cậu mau đỡ anh lên ngủ bù đi, anh sắp không xong rồi.” Thẩm Triều Văn hỏi anh có đói không, đói thì làm tô mì, ăn xong lại ngủ tiếp. Khương Mặc suy yếu nói không, anh chỉ muốn ngủ.
Khó khăn dìu anh về lại phòng, Thẩm Triều Văn nhìn thấy giường cũng chợt có chút buồn ngủ.
Khương Mặc vội vàng cởi áo tháo dây lưng vội vàng đắp kín mền, trước khi chìm vào giấc ngủ còn bàn giao với cậu: “Cậu đói thì tự mình giải quyết, có rảnh thì cho mèo ăn, chán thì tự chơi cũng được, anh ngủ trước.”
Thẩm Triều Văn cảm thấy giọng điệu kia của anh cứ như dỗ con nít, cậu cũng chen lên giường: “Em cũng buồn ngủ.” Một lần lạ, hai lần quen, chưa kể ngủ được hai lần cậu còn chẳng biết xấu hổ là gì nữa rồi.
Khương Mặc buồn ngủ bắt chước tư thế nằm của cậu, để hai tay lên bụng: “Cậu ngủ ngoan ghê, cứ như đang cầu nguyện.” Thẩm Triều Văn không cam lòng yếu thế, vung tay vẩy chân bày theo tư thế ngủ lạ đời của Khương Mặc: “Dáng anh ngủ như bánh xếp vậy, xoắn thành ARN.” Khương Mặc bật cười vỗ đầu cậu: “Đừng làm điệu làm bộ nữa, ngủ!”
Nhà của anh đưa lưng về hướng bắc, nhìn về hướng nam, nếu buổi sáng mặt trời ló dạng, cả căn phòng sẽ tràn đầy ánh nắng, bụi mịn theo ánh sáng sẽ bay lơ lửng trên cao… Hình ảnh này dễ dàng mang lại cho người ta cảm giác an toàn và một cơn buồn ngủ thiu thiu.
Một giấc này rất ngon, rất ấm áp.
Cuối cùng cả hai đều bị đói đến tỉnh. Sau khi rời giường Khương Mặc vội vàng giục Thẩm Triều Văn rửa mặt thay đồ ra ngoài kiếm ăn, nói rằng anh đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.
Trên đường đi anh cứ nói liên miên cằn nhằn, khi có một cô bé quàng khăn đỏ và áo khoác lông vàng đi ngang qua, anh nhận xét: “Cậu nhìn xem, có giống trứng xào cà chua không.”
Thẩm Triều Văn buồn cười cảm thấy anh đói đến hoa mắt, nhìn đâu cũng thấy giống đồ ăn.
Loanh quanh một hồi tìm được một quán nhỏ không người. Rõ ràng Khương Mặc là khách quen ở đây, anh bước vào nói với ông chú gù trong quán: “Bác Gia, mì sườn heo.”
Bên kia cười đáp lại, hỏi Thẩm Triều Văn ăn gì, cậu không biết ăn gì nên dứt khoát gọi giống anh.
Khi mì được bưng lên, Thẩm Triều Văn ăn hai đũa nhưng không cảm thấy có gì ngạc nhiên lắm, chỉ đơn giản là ăn được, giản dị, thực tế. Cậu hỏi Khương Mặc sao lại đến đây ăn, anh đáp: “Cậu không biết gì hết, trong cái giản dị này có mùi vị khác lạ, giống như loại người sành ăn cô độc như anh thích kiểu thế này.”
Anh cô độc quá. Thẩm Triều Văn lựa chọn im lặng, Khương Mặc thấy ngoài cửa kính có xe đẩy đi ngang qua, thế là vội vàng vứt đũa xuống lao ra ngoài, khi về tay trái cầm khoai lang nướng, tay phải cầm khoai môn nướng. Anh chia hai thứ thành hai nửa, đưa cho Thẩm Triều Văn.
Thẩm Triều Văn cũng không khách sáo với anh, cầm khoai môn cắn một miếng, vừa mềm vừa thơm.
Khương Mặc cắn hai miếng rồi chợt hỏi cậu: “Cậu có muốn uống gì không?”
Thẩm Triều Văn phát hiện, mỗi lần anh muốn ăn muốn uống thứ gì nhưng không muốn tự mình đi sẽ giả vờ hỏi ý kiến của bạn trước.
Mệt anh hỏi. Thẩm Triều Văn hỏi thẳng anh: “Em sang bên cạnh mua, anh muốn uống gì?”
“Nutrition Express, vị táo.” Khương Mặc nhanh chóng đáp, “Lúc anh không uống rượu sẽ uống cái này, cậu cũng có thể thử xem, bổ sung vitamin!”
… Hay nhỉ, ngoài việc thích uống rượu ra còn bí mật thích Nutrition Express.
Mua, mua cho anh là được.
Sau khi ăn uống no nê xong, Thẩm Triều Văn lại bắt đầu căng da bụng trùng da mắt. Khương Mặc cũng hai mắt mê ly bắt đầu gà gật, suy nghĩ chút nữa phải làm gì.
Nghĩ nửa ngày mới nghĩ được một nơi để đi. Anh xích lại gần hạ giọng nói với Thẩm Triều Văn: “Anh dẫn cậu đi mát xa, thế nào?”
Mát, xa?
Nhìn vẻ mặt bí hiểm của Khương Mặc, lại nghĩ đến cuộc sống vô kỷ luật của Khương Mặc, trong chớp mắt Thẩm Triều Văn bắt đầu nghĩ sâu nghĩ xa, cảm thấy rất có thể là cái nơi kia kia.
Khi lặp lại, cậu có hơi cà lăm: “Mát… mát xa?”
Khương Mặc thấy cậu luống cuống thì buồn cười, nhưng anh không giải thích chỉ mơ hồ gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Thẩm Triều Văn cẩn thận hỏi lại: “… Mát xa kiểu nào?”
Khương Mặc nhìn cậu chằm chằm: “Cậu thấy sao?”
Lặng im.
Đối mặt nhau mấy giây, Thẩm Triều Văn cảm thấy mình đã hiểu anh rồi.
“Anh thường đi lắm à?”
“Thỉnh thoảng, hứng thì đi.”
“…” Thẩm Triều Văn nói đầy đau đớn, “Đừng đi, không tốt đâu, ban ngày ban mặt anh đã nghĩ tới mấy chuyện này.”
Thẩm Triều Văn thật không tin được: “Sao anh… còn chơi những cái này?” Nói xong nhỏ giọng lầm bầm, “Chẳng trách trông yếu thế.”
Khương Mặc nghe được nổi khùng lên: “Ai yếu?! Anh hừng hực như kem luôn đó!”
“Nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng uống rượu lâu ngày sẽ dẫn đến giảm mức độ chức năng tình dục, vì cồn ức chế…”
Khương Mặc mất kiên nhẫn cắt ngang nghiên cứu khoa học của cậu: “Đến cùng thì cậu có đi không.”
“Không đi.”
“Không đi cũng phải đi.” Khương Mặc nắm cổ áo cậu lôi ra ngoài, còn kẹp cổ cậu lại, “Anh dẫn cậu đi vui vẻ.”
Thẩm Triều Văn không ngờ rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Khương Mặc, cứ thế bị anh dùng một tư thế kỳ lạ khống chế…. Khương Mặc cũng bất chấp kéo cậu vào một con hẻm nhỏ, Thẩm Triều Văn càng giãy anh càng hưng phấn, còn không ngừng kích thích: “Kêu đi, cưng kêu lên đi!”
Thẩm Triều Văn bị ghìm trong cánh tay anh, nghĩ xem có phải bản thân sắp bị Khương Mặc kéo đi gây án không, vừa giận vừa xấu hổ đến mức gần như muốn tức đến ngất đi, nhưng thái độ của Khương Mặc lại quá cứng rắn, phản kháng không hề có kết quả, vì vậy cậu đành đề xuất thỉnh cầu anh trước: “Vậy em có thể đứng ngoài chờ anh vui vẻ được không?”
Ai ngại. Thẩm Triều Văn giận dỗi: “Chả bỏ! Em không muốn làm bậy với anh!”
Khương Mặc ha một tiếng: “Đừng giả vờ nữa, trong lòng thích muốn chết rồi nhỉ.”
Thẩm Triều Văn: “…”
Lằng nhà lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Khương Mặc dẫn cậu đi bộ đến một tiệm mát xa người mù.
Tiệm này, ừm, ít nhất là nhìn từ bên ngoài trông rất nghiêm túc không có gì mờ ám cả. Nhưng lúc này trong lòng Thẩm Triều Văn vẫn đinh ninh Khương Mặc muốn dẫn mình đi làm chuyện xấu, nhìn cái bảng hiệu lâu năm của cửa hàng cũng thấy đen tối. Cậu cảm thán trong lòng, những phần tử ngoài vòng pháp luật này cũng khéo bịt tai trộm chuông quá đi, thật gian trá. Nhìn cách trang trí đơn giản thế này ai mà ngờ được còn phục vụ dịch vụ kia? Báo cáo! Nhất định phải gọi điện báo cáo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT