Miêu Kiều Kiều híp mắt từ chối: “Không được! Hiện tại tôi muốn toàn bộ! Nếu không...”

“Được! Cô chờ đó!” Cổ Từ tức giận khập khiễng vào phòng, đem tiền lấy ra đưa cho Miêu Kiều Kiều, sau đó cắn răng nói: “Kiều Kiều, tình cảm bạn học chúng ta coi như hết, về sau... Tôi không bao giờ... Giúp cô nữa, tự cô giải quyết cho tốt.”

Lời này uy hiếp cô trắng trợn, nếu về sau bị người ta khi dễ cùng sẽ không ai giúp cô.

Miêu Kiều Kiều sẽ sợ ư? Sức chiến đấu của cô không phải là nói giỡn.

Cô cười tủm tỉm cất tiền vào túi, tâm tình rất tốt nói: “Yên tâm, sau này tôi sẽ càng ngày càng tốt. À đúng rồi, phiền anh về sau trực tiếp gọi đầy đủ tên tôi Miêu Kiều Kiều, tôi với anh không quen, tốt nhất đừng nên gặp lại nhau.”

Cổ Từ: “…” Bây giờ anh ta muốn đánh người thì phải làm sao.

“Thật xin lỗi vì làm phí thời gian của mọi người, tôi nói lại một lần, từ hôm nay trở đi, tôi và đồng chí Cổ Từ không có quan hệ gì, hy vọng mọi người cũng đừng hiểu lầm.”

Miêu Kiều Kiều tiếp tục nói: “Trước đó tôi có lên núi hái nấm rừng, hái được không ít, để bày tỏ chút tâm ý, trưa mai tôi sẽ thêm đồ ăn cho mọi người.”

Nói xong cô xoay người tiêu sái đi vào phòng bếp, cô còn chưa được ăn cơm tối, dù thế nào cũng phải cho mình no bụng đã rồi tính.

Những người đang vây xem trong sân hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Miêu Kiều Kiều bình thường trông có vẻ trầm lặng ít nói thế nhưng tính khí lại sắc bén lợi hại như vậy. Hơn nữa thái độ của cô thay đổi quá nhanh, không biết có phải do gặp phải kích thích gì đó không?

Đợi Miêu Kiều Kiều đi khuất, ánh mắt mọi người lại đảo tới chỗ Cổ Từ, nhìn mặt mày tái mét của anh ta, đáy lòng mỗi người đều có chút đồng tình. Đột nhiên mất đi hai tờ đại đoàn kết, đả kích có hơi lớn nhất thời khó mà chấp nhận nổi.

Có điều trước đó bọn họ còn tưởng chuyện này không có gì lớn, không ngờ Cổ Từ lại chiếm tiện nghi nhiều như vậy, chẳng trách Miêu Kiều Kiều nổi giận. Xem ra sau này mọi người ở chung đều phải chú ý một chút.

Thấy mọi việc đã kết thúc, Vương Cương liền lên tiếng giải tán đám đông: “Hiện tại trời đã tối rồi, mọi người ai về nhà nấy làm việc của mình đi, mau giải tán thôi.”

Lâm Cúc và Hoàng Đại Đễ đã sớm ngồi vào bàn châm đèn dầu đọc sách. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt như vậy, dù cho không tận mắt thấy thì cũng nghe hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán của Lâm Cúc, chị ấy liếc nhìn Hoàng Đại Đễ rồi hất cằm chỉ ra ngoài trầm tư nói: “Này Đại Đễ, có phải Miêu Kiều Kiều hơi kì lạ không? Rất khác so với trước đây.”

Hai năm nay có biết bao nhiêu thanh niên trí thức đến rồi đi, xảy ra bao nhiêu trận cãi vã, nhưng chị ấy chưa từng gặp qua tình cảnh lạ lùng thế này.

Hoàng Đại Đễ không nhìn Lâm Cúc, lơ đãng trả lời: “Em không để ý.”

Lâm Cúc nhíu mày: “Em làm sao thế? Trông cứ ỉu xìu, không khỏe chỗ nào à?”

Hai người đã quen nhau được hai năm, tuy tính tình trái ngược nhưng mối quan hệ vẫn tốt đẹp, Lâm Cúc đối với Hoàng Đại Đễ cũng quan tâm hơn một chút.

“Không có gì, cảm thấy hơi mệt chút thôi.”

Hoàng Đại Đễ vẫn luôn cúi đầu, chôn chặt cảm xúc trong lòng. Thấy vậy, Lâm Cúc cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, chị ấy hiểu tính tình của Hoàng Đại Đễ, bình thường không thích tâm sự, có hỏi thế nào cũng nhất quyết không chịu nói.

Đám đông ngoài sân đã tản đi bớt, ngoại trừ Cổ Từ tức giận đi thẳng vào phòng riêng thì những người khác đều trở lại phòng học, tiếp tục đọc sách và nghiên cứu, không mảy may bàn luận thêm điều gì về sự việc vừa xảy ra.

Mỗi người ở đây đều là phần tử tri thức, ngoại trừ học tập, xem sách thì không còn hoạt động giải trí nào khác. Hay nói cách khác, bọn họ chỉ có hứng thú với việc học tập.

Ở một diễn biến khác, Miêu Kiều Kiều đang ở trong bếp quan sát đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Tường và bàn bếp có vẻ được đắp từ bùn, phía trên có hai cái bếp lò đen kịt, trên bếp lò đặt một chiếc nồi sắt dùng để nấu đồ ăn và một nồi gốm chuyên dùng nấu cơm. Ngoài ra còn có hai cái thùng gỗ đặt sát vách tường để đựng chén bát dơ và một chút nước.

Miêu Kiều Kiều nhìn qua bàn bếp, trên đó còn lại một bát cháo loãng và vài cọng rau, đó là khẩu phần bữa tối bọn họ chừa lại cho cô. Ở đây được ăn một ngày ba bữa, nhưng chỉ bữa trưa mới có cơm gạo lứt, hai bữa còn lại thường ăn cháo trắng hoặc cơm độn với ngô. Đồ ăn thì có rau, bắp cải, củ cải khô ngâm chua tự cung tự cấp, ngày nào cũng trôi qua như vậy.

Làm việc mệt mỏi cả ngày nhưng lại chỉ ăn những món thiếu dinh dưỡng, chẳng trách ai cũng gầy guộc xanh xao như que củi.

Nghĩ đến đây Miêu Kiều Kiều không khỏi thở dài trong lòng. Biết làm sao được, thời đại này chính là vậy, thiếu ăn thiếu mặc, làm việc khổ cực vẫn không đủ no. Không tưởng tượng nổi làm sao mà con người có thể vượt qua được, thật đáng ngưỡng mộ.

Miêu Kiều Kiều tự nhận xét mình là người không tim không phổi, thế nhưng khi học qua đoạn lịch sử về mười năm loạn lạc này cô vẫn không khỏi có chút thổn thức.

May mắn là các chính sách cải cách mới sắp được áp dụng, trong đó bao gồm việc tổ chức lại kì thi tuyển sinh đại học, chỉ vài năm nữa thôi chất lượng cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn.

Miêu Kiều Kiều đã sống trong trại mồ côi từ khi cô còn là một đứa bé, lớn lên trong sự thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần, bởi vậy nên cô không bao giờ tiêu xài hoang phí, dù cho đã uống canh gà no bụng cô vẫn ăn hết phần cháo của mình, sau đó dọn dẹp rồi mới rời đi.

Ăn no rồi thì phải làm việc, Miêu Kiều Kiều vào phòng thu dọn quần áo dơ bỏ vào chậu rồi mang ra con suối gần đó, vừa giặt đồ vừa nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Đầu tiên thì… Phải giảm cân.

Việc giảm cân nhất định phải công khai, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi. Để giảm cân thành công phải có đủ hai yếu tố: kiêng ăn và chăm chỉ vận động.

Vấn đề ăn uống thì dễ giải quyết, cô chỉ cần ngưng ăn những đồ ăn vặt có hàm lượng calo và chất béo cao trong một thời gian. Còn việc tăng cường vận động lại càng dễ dàng hơn.

Từ tờ mờ sáng Miêu Kiều Kiều đã phải thức dậy làm việc, cứ thế làm việc liên tục đến tối mịt, cả một ngày vận động không ngừng vậy cũng đủ kiệt sức rồi. Nếu thấy chưa đủ, sau bữa tối có thể tiếp tục các đi dạo tản bộ trên sườn núi hoặc dưới chân núi.

Vừa vặn trước đó Miêu Kiều Kiều có thu vào không gian một cái máy tập thể hình, đến lúc đó thừa dịp không ai chú ý có thể tiến vào không gian luyện tập bổ sung. Ban ngày làm việc nặng nhọc, đến tối đi dạo, tập thể dục tăng cường, lại thêm sự hỗ trợ của nước linh tuyền, Miêu Kiều Kiều rất có lòng tin, chỉ cần duy trì như vậy hai tháng cân nặng của cô nhất định giảm xuống rất nhiều.

Giảm cân coi như đã giải quyết xong, vấn đề tiếp theo chính là không gian bí mật.

Miêu Kiều Kiều xác định, không gian mà cô đang sở hữu tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể tiết lộ với bất kì ai. Về sau cô sẽ thường xuyên ra vào không gian, để phòng ngừa nguy cơ bại lộ nên sớm chuyển sang ở một phòng riêng biệt.

Có điều ở đây mọi người đều sống theo lối tập thể, ăn uống, làm việc, đều ở cùng một chỗ, chỉ có sinh hoạt và nghỉ ngơi là chia ra nam nữ riêng biệt, cô muốn tách ra thì phải tìm cho mình một lý do chính đáng.

Mặc dù Miêu Kiều Kiều không thích cùng người khác sống chung, nhưng cô vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ bình thường với mọi người, vì vậy nên cô không muốn ép buộc mình phải tỏ ra ủy khuất hay bị cô lập để tránh xa người khác. Thật khó mới có thể sống lại một lần, cô muốn bản thân sống thoải mái nhất có thể.

Miêu Kiều Kiều nhớ sân sau của đại viện có một căn phòng nhỏ bỏ không được tận dụng làm nhà kho, nơi này cách biệt với khu vực sinh hoạt chung nên vừa yên tĩnh vừa đủ riêng tư, đúng là một địa điểm rất thích hợp. Nếu cô dọn tới đó ở thì cũng chỉ giống như chia gian phòng ra ngủ, không phải lo lắng về vấn đề an toàn.

Ở khu tập thể này mọi người ăn uống chung với nhau, cho nên việc nấu nướng cũng có phân công rõ ràng, nữ sẽ chịu trách nhiệm sơ chế nguyên liệu và nấu ăn, còn nam thì lo những việc thô sơ nặng nhọc như gánh nước, chặt củi. Tuy đám đàn ông ăn nhiều hơn nhưng số lượng công việc phải làm cũng nặng nhọc hơn nên mọi người không ai ý kiến.

Bởi vì tính đến việc dọn ra ở riêng nên Miêu Kiều Kiều cũng muốn tự nấu ăn. Cô có thể tự mở một gian bếp nhỏ sau này cứ tùy ý nấu nướng, không phải lén lút ăn như trước nữa, còn bớt được mấy việc đồng áng ngược đãi thân thể.

Trong không gian của cô lương thực và vật tư chất cả đống xài không hết, thật sự không cần phải khổ cực làm việc để kiếm miếng ăn. Nếu cô tự mình lo việc ăn uống thì cho dù có làm ít công việc đi cũng không ai nói gì được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play