Nữ sinh Vương Hồng đen gầy nghe thấy, lập tức liền cuống lên: “Mạnh Bảo Bảo ngươi nói ai đó?”
Mạnh Bảo Bảo hừ một tiếng: “Ai đáp ta liền nói người đó!”
Vương Hồng tức giận đầy mặt đỏ lên, gân cổ lên nói: “Ta trêu ngươi chọc giận ngươi rồi hả? Ngươi vô duyên vô cớ mắng người còn có lý lẽ!”
Mạnh Bảo Bảo không cam lòng yếu thế oán giận trở lại: “Hắc! Vừa nãy ngươi vì sao hướng chúng ta mắt trợn trắng a, lẽ nào mắt ngươi thật sự là có tật xấu rồi?”
“Ngươi! . . .” Vương Hồng tức giận muốn tiến lên quấy người, bị một nữ thanh niên trí thức khác ở 1 bên cho kéo lại: “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ, tất cả mọi người xin bớt giận đi.”
“Hừ, Kiều Kiều chúng ta đi, không chấp nhặt với cô!” Mạnh Bảo Bảo lôi kéo cánh tay Miêu Kiều Kiều đi về phía trước.
Miêu Kiều Kiều cười nhíu nhíu mày, xem ra sau này cô không cần lo lắng nha đầu bị người khi dễ.
Sức chiến đấu oán giận người như vậy, người bình thường vẫn đúng là khiêng không được.
Hai người mới vừa đi chưa được hai bước, đột nhiên sau lưng có một cục đá nhỏ “Xoạch” một cái đập vò đầu Mạnh Bảo Bảo.
“Ôi!” Mạnh Bảo Bảo gào lên 1 tiếng đau đớn, cô ôm đầu ngồi xổm người xuống: “Là tên nào ném cục đá lung tung đấy!”
“Ta xem một chút!” Miêu Kiều Kiều vội vã nhìn nơi cô bị đập 1 chút, nơi sau gáy này đều bầm tím rồi.
Lại nhìn tảng đá trên đất, có nửa cái to bằng nắm đấm. Nếu như tảng đá to hơn nữa cùng cường độ tàn nhẫn một chút, nói không chắc cũng phải đập vỡ đầu.
Miêu Kiều Kiều sắc mặt chìm xuống, vội vã hướng về phía sau nhìn lại, lại phát hiện sau lưng các cô không có một bóng người. . .
“Ô ô ô. . . Đau quá nha Kiều Kiều.” Mạnh Bảo Bảo oan ức méo miệng, hai con mắt nổi lên nước mắt, nhìn ra Miêu Kiều Kiều cũng có chút đau lòng.
cô động viên nói: “Được rồi, chúng ta trước đi tìm đại phu đi chân trần này xem một chút đi.”
Tí nữa lại trở về tìm cái kẻ cầm đầu kia tính sổ! !
Mạnh Bảo Bảo không chịu, cô đứng lên hò hét nói: “Nhất định là Vương Hồng đánh, cô nhất định là chạy tới trong sân đi tới! Ta nuốt không trôi cơn giận này! Ta hiện tại liền muốn tìm cô tính sổ!”
Miêu Kiều Kiều trừng cô: “Đầu ngươi không đau rồi? Còn có khí lực đánh nhau?”
“Không đau! !” Mạnh Bảo Bảo xoa nước mắt, giơ lên mặt tròn nhỏ nhắn cắn răng nói: “Ta hiện tại muốn trở lại đánh!”
“Được, vậy chúng ta đi!” Miêu Kiều Kiều cũng không sợ gây sự, hơn nữa, người này đều tới trên đầu cô rồi, không trở lại trả thù đây chẳng phải là hèn nhát.
Đại viện thanh niên tri thức, trong phòng tiếp khách.
Vẻ mặt nữ thanh niên tri thức kia lo lắng nói với Vương Hồng: “Chị Hồng, việc làm lúc nãy của chị có hơi quá phận đi, đến lúc đó nếu như Mạnh Bảo Bảo truy cứu, cậu của cô ấy là thôn trường lại là đại đội trưởng, vậy chắc chắn chị sẽ bị trách phạt.”
Vương Hồng hừ lạnh nói: “Tôi sợ cái gì, chỉ cần cô không nói, những người khác lại không biết đó là tôi, mọi việc đều phải xem trọng chứng cứ, không phải sao?”
Nữ thanh niên trí thức kia cắn cắn môi: “Nhưng mà. . .”
“Cô muốn nói cái gì?” Vương Hồng bất mãn nhìn cô một cái: “Mạnh Bảo Bảo kia chính là người có mới nới cũ, ban đầu cô tôi chơi cùng chúng tôi rất tốt a, bây giờ lại trộn lẫn cùng Miêu Kiều Kiều cách vách thôn kia, hoàn toàn không coi chúng tôi là bạn bè, trong lòng cô còn hướng về cô ta?!”
Vương Hồng là một người thích chiếm tiện nghi, thời điểm ban đầu Mạnh Bảo Bảo qua lại thân thiết với cô, cô đặc biệt thích nịnh bợ đối phương.
Bây giờ Mạnh Bảo Bảo lạnh nhạt với các cô, mất đi một chút lợi ích, trong lòng cô đương nhiên có lời oán hận.
“Không có. . .” Nữ thanh niên trí thức kia cắn cắn môi, lập tức trực tiếp cúi đầu không nói.
Lúc này, Miêu Kiều Kiều và Mạnh Bảo Bảo vừa bước nhanh vào đã nghe thấy đối thoại này.
A a a trực tiếp bay ra từ trong miệng Mạnh Bảo Bảo, kéo tóc Vương Hồng một hồi: “Ngươi nữ nhân đáng chết này, không chiếm được lợi ích từ tôi liền đánh người, hôm nay xem tôi đánh chết cô!”
“Ôi, đau đau đau! Mạnh Bảo Bảo cô buông tay! !” Vương Hồng vội vàng vươn móng vuốt ngăn cản người.
Miêu Kiều Kiều làm sao sẽ để cô tôi làm tổn thương Mạnh Bảo Bảo, sắc mặt cô lạnh như băng trực tiếp tiến lên khóa trái hai cánh tay ở sau lưng, làm cho đối phương không có cách nào nhúc nhích.
Mạnh Bảo Bảo tuỳ thời dừng giật tóc, còn nhân cơ hội gõ đầu Vương Hồng vài cái.
“A a a! Mạnh Bảo Bảo ngươi độc phụ này!” Vương Hồng đau đến kêu to oa oa, đau đến nước mắt cũng nhanh chảy ra .
“Các ngươi. . . Các ngươi đừng đánh ! !” Nữ thanh niên trí thức bên cạnh gấp đến mức giơ chân, muốn tiến lên khuyên can lại bị ánh mắt đáng sợ của Miêu Kiều Kiều kia làm kinh sợ.
Những thanh niên trí thức khác nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra từ trong phòng.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt mấy nam thanh niên trí thức khó xử không biết làm thế nào, mấy nữ thanh niên trí thức khác liếc nhau, vội vàng tiến lên kéo Miêu Kiều Kiều và Mạnh Bảo Bảo ra.
Miêu Kiều Kiều và Mạnh Bảo Bảo trông thấy, lúc mấy người đi lên phía trước, trực tiếp nhanh chóng buông tay lưu loát lui về một bên.
Giờ phút này tóc tai Vương Hồng lộn xộn giống như kê oa, hơn nữa chỗ đỉnh đầu bên trái trực tiếp bị hói đầu, thoạt nhìn rất là chật vật.
Sau khi sờ đến chỗ bị trọc trên đỉnh đầu bên kia, cô tôi trực tiếp hét lên một tiếng, ngã vào trong lòng một nữ thanh niên trí thức gào khóc.
Tiếng khóc này rất đáng thương, khiến cho trên mặt những thanh niên trí thức khác đều nổi lên đồng tình.
Trong đó một nữ thanh niên tri thức hay lo lắng chuyện bất công của thiên hạ bật người đứng dậy: “Mạnh Bảo Bảo ngươi cũng quá kỳ cục, không ngờ cô cùng với người ngoài bắt nạt người của chúng tôi như thế, cô có ý gì? !”
Những người khác phụ họa: “Đúng vậy, xuống tay quá độc ác, vậy mà lại giật hết tóc!”
Mạnh Bảo Bảo ghét bỏ ném tóc trong tay xuống mặt đất, hai tay chống nạnh nói: “Là cô tôi dùng tảng đá đập tôi trước, trên đầu ra còn có một cục u lớn đây!tôi không đánh cô tôi thì đánh ai!”
Vương Hồng khóc nước mũi nước mắt chảy thành một đoàn, còn không quên nghểnh cổ nói dối: “cô nói bậy, tôi không có đánh cô, cô có chứng cứ gì!”
“tôi nhìn thấy!” Sắc mặt Miêu Kiều Kiều lạnh như băng tiến lên, vẻ mặt đứng đắn nói hưu nói vượn:
“tôi còn giữ tảng đá kia, phía trên đúng lúc bị dính phân gà, nếu ai nhặt lên thì trong tay sẽ rất thối, các ngươi không tin có thể ngửi tay cô ta.”
Nghe cái này, biểu cảm của những người khác giống như táo bón: . . . . . . Ai có ham thích đặc biệt ngửi phân gà a. . .
Đầu óc Vương Hồng này cũng không thông minh, cô tôi vừa nghe liền vội vàng vươn tay phải nhìn nhìn, đắc ý cười nói: “Phía trên tay tôi rõ ràng không có phân gà a, cho dù cô thấy cũng không chứng cớ!”
Những người khác ở đây: . . . . . . ? ? ?
Làm phiền, là bọn hắn lãng phí một hồi đồng tình.
Vương Hồng xúc động nói xong liền hối hận, cô tôi còn muốn giải thích vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của mọi người, lập tức liền á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng, Mạnh Bảo Bảo kéo Miêu Kiều Kiều, giống như con gà trống chiến thắng ngâm nga giai điệu nhỏ đắc thắng rời sân..
Hai người mới ra cửa, Mạnh Bảo Bảo liền vội vàng lôi kéo Miêu Kiều Kiều đi về phía sau rừng rậm nhỏ bên cạnh đại viện: “Đi một chút đi, trời tối rất nhanh, chúng tôi mau đi xem chỗ kia một chút!”
Miêu Kiều Kiều: . . . . . . Không thể không nói, tinh lực của nha đầu thật đúng là dồi dào.
(PS: có người nói thường xuyên nhìn nữ chủ gây chuyện thị phi lấy chồng đánh nhau, nhưng cho tới bây giờ cô không chủ động gây a, đều là người tôi tìm tới cửa cô mới động thủ. ( truyện trên app T𝕪T )
Trong giới thiệu vắn tắt tôi cũng nói qua, Miêu Kiều Kiều chính là hộ pháp bạo lực, ai dám trêu chọc cô, cô tuyệt đối sẽ đánh lại, nếu có người không thích giả thiết này có thể rời khỏi, cám ơn. )
---
Trong một góc sâu trong khu rừng nhỏ..
Nơi đó có một cây đại thụ, một ngôi nhà gỗ nhỏ lại được dựng lên cây một cách thần kì.
Mạnh Bảo Bảo hưng phấn lôi kéo Miêu Kiều Kiều đi đến phía dưới, đối mặt với ngôi nhà gỗ phía trên nói: “Cô nhìn xem Kiều Kiều, tôi nói chính là cái này, có phải hay rất đặc biệt hay không, bây giờ chúng tôi đi lên nhìn trộm một chút đi!”
Miệng Miêu Kiều Kiều co rút, cô còn tưởng rằng là có thứ gì tốt chứ, hóa ra chính là ngôi nhà gỗ a.
cô mở miệng nói: “Cái này chỉ sợ là những người khác xây dựng ở đây dùng để nghỉ ngơi, chúng tôi vẫn không nên mạo muội động vào đồ của người khác.”
Mạnh Bảo Bảo vội vàng lắc đầu: “Không có! Tôi quan sát vài ngày cũng không có người đến, hẳn là bị những người khác vứt bỏ, chúng tôi liền đi vào nhìn trộm một chút được không.”
Miêu Kiều Kiều vừa định nói quên đi, Mạnh Bảo Bảo liền dùng sức đong đưa cánh tay của cô làm nũng: “Được không, tới bây giờ tôi còn chưa thấy qua nhà gỗ đặt trên cây như vậy đâu, liền đi vào liếc mắt xem một cái rồi chúng tôi đi xuống.”
Miêu Kiều Kiều bất đắc dĩ gật đầu: “Đi đi, sợ cô rồi.”
“Được!” Mạnh Bảo Bảo cười vỗ tay: “Vậy cô đi phía trước, tôi ở phía sau bảo vệ cô , tôi sẽ trèo cây!”
“Được được được!” Miêu Kiều Kiều lắc đầu bật cười, thực không có cách nào với nha đầu này.
Miêu Kiều Kiều ôm thân cây giẫm lên nhánh cây từ từ bò lên trên, Mạnh Bảo Bảo theo sát phía sau.
Nhà cây cũng không cao, chưa đến một hồi, cô liền bò tới cửa phòng cây.
Nhưng mà mới vừa cười cô mắt nhìn bên trong, liền đối đầu với một đôi mắt lạnh lùng, bóng dáng đột nhiên ngừng lại một chút.
“A Kiều Kiều, sao cô không bò nữa!” Mạnh Bảo Bảo tò mò ló đầu ra, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng cây, cô ấy trực tiếp a một tiếng: “Là cô à! Thật xin lỗi! Làm phiền!”
Nói xong lập tức sợ hãi bò vèo vèo xuống dưới, trượt xuống liền chạy mất.
Miêu Kiều Kiều bị vứt bỏ trợn tròn mắt: . . . Này mẹ nó. Bây giờ cô còn treo trên cây a!
Mạnh Bảo Bảo!
Cô ấy quá hố hàng! !
Nhanh cút trở về cho tôi! ! !
App TYT & Trà Nữ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT