Hiện trường bụi cỏ lau.
Người vây xem náo nhiệt vây quanh một vòng lại một vòng.
Mặc dù Vương Đại Hổ còn đang hôn mê, nhưng bị Lưu Căn Sinh chú của Mạnh Bảo Bảo gọi người dùng dây thừng trói chặt .
Mà Lưu Tam Muội mắt trừng lớn té trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Nam nhân đen gầy bên cạnh ôm một tiểu nam hài năm sáu tuổi, hai người đều khổ sở quỳ xuống đất khóc rống.
"Ô ô ô. . . Tam muội a, em chết thật thật thảm a! Em đây là mang trái tim anh đi a! !"
"Mẹ mẹ mẹ mẹ! Người mau đứng lên đi! Người mau tỉnh lại được không, cọn không cần ăn thịt ! Con sẽ ngoan ngoãn! Chỉ cần mẹ tỉnh lại!"
Một tiếng khóc tiếng la khàn khàn này tận lực khiến kẻ khác đau lòng, mọi người ở đây bị một màn này lây nhiễm, cái mũi đỏ bừng cùng hai tròng mắt phiếm lệ.
Lưu Căn Sinh cau mày nhìn thoáng qua, giận dữ nói: "Đồng chí Tiểu Miêu, ngươi nói cho mọi người quá trình một chút đi."
Miêu Kiều Kiều hai mắt cũng đỏ bừng dựa vào trong lòng Mạnh Bảo Bảo khóc: "Tôi. . . Hôm nay ta vốn muốn đến tìm Mạnh Bảo Bảo chơi, muốn đi đường nhỏ gần một chút.
Nào biết vừa đi đến nơi đây liền phát hiện Vương Đại Hổ và Lưu đại tỷ không biết nổi lên xung đột gì đó, sau đó Vương Đại Hổ đẩy Lưu đại tỷ một phen, nàng ngã trên mặt đất liền không có động tĩnh.
Vương Đại Hổ hoảng sợ chuẩn bị chạy trốn, trên đường không cẩn thận trượt chân ngã trên gậy gộc hôn mê bất tỉnh, ta cực kỳ sợ hãi, cho nên bỏ chạy đến cửa thôn cầu cứu!
Cô vẫn chưa nói cho mọi người quan hệ đặc thù của Lưu Tam Muội và Vương Đại Hổ, mọi người đã qua đời, sẽ không muốn tra tấn người trên đời.
"Ô ô ô. . . Bảo Bảo, tôi rất sợ hãi a. . ." Miêu Kiều Kiều nói xong liền chôn đầu trong ngực Mạnh Bảo Bảo, bả vai kiên cường run rẩy không ngừng.
Dáng vẻ đáng thương này của nàng, cũng làm cho mọi người ở đây sinh lòng đồng tình.
Đáng thương, đây vẫn là tiểu cô nương mà, liền đụng tới hình ảnh máu me tàn nhẫn như vậy, phỏng chừng về sau trong lòng sẽ có bóng ma .
Trượng phu Lưu Tam Muội nghe nàng nói một phen, đáy mắt nháy mắt bốc lên lửa giận.
Hắn nhằm phía Vương Đại Hổ, đạp mấy cái lên thân thể hắn: "Ngươi tội phạm giết người này! Tôi muốn ngươi đền mạng!"
Thôn dân xung quanh cũng không ngăn cản, Vương Đại Hổ này to gan lớn mật giết người, nên bị trừng phạt.
Nếu là người thân bọn hắn bị mưu hại, bọn họ khẳng định đều nhịn không được dùng đao chém.
Vương Đại Hổ sau khi bị đá mấy cái cũng từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt hắn liền nhìn thấy nha đầu Miêu Kiều Kiều kia đứng cách đó không xa.
Còn chưa thấy rõ xung quanh, hắn liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đánh ta? Ta muốn ngươi mất mặt!"
Mới vừa nói xong hắn mới phát hiện không thích hợp, trong lòng đột nhiên chấn động, hậu tri hậu giác phát hiện mình vậy mà bị người trói chặt lại.
Mà đứng xung quanh, toàn bộ nhóm thôn dân đều trợn mắt.
"Các ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì!" Trong lòng Vương Đại Hổ bất ổn, biết chuyện mình giết người có thể đã bại lộ .
"Làm gì? ! Ta muốn ngươi một mạng đền một mạng! !" Hai tròng mắt của trượng phu Lưu Tam Muội đỏ lên, nắm hòn đá trên mặt đất lên đập vào đầu hắn.
Mấy cái đầu không ai ngăn cản, lúc sau mới có thôn dân tiến lên lôi kéo hắn: "Được rồi, Cẩu Oa, đừng đánh , đánh nữa sẽ thật sự là tai nạn chết người sẽ không bàn giao được với cảnh sát!"
Cơ thể Vương Đại Hổ bị trói không có cách nào khác nhúc nhích, đầu bị đập đầy máu.
Tính tình hắn cũng bùng nổ, tuy rằng biết mình giết người, nhưng vẫn không chịu thua lớn tiếng ồn ào:
"Ai kêu kỹ nữ kia dám vơ vét tài sản của tôi, tôi cũng không phải cố ý giết người, liền đẩy ngã một cái mà thôi, ai biết cô ta sẽ chết chứ!"
Trượng phu Cẩu Oa của Lưu Tam Muội tức giận tiến lên đạp hai chân hắn: "Thả mày mẹ nó chó má, con người vợ của ta tốt lắm, vì sao cô ấy phải vơ vét tài sản mày!"
Vương Đại Hổ dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, nói thẳng ra chân tướng: "Ha hả, cô ta vì sao vơ vét tài sản tôi? CHúng ta âm thầm yêu đương vụng trộm, xong việc về sau cô ta thường xuyên lấy đồ vật từ chỗ tôi đi, tôi không để cho cô ta liền nháo!"
Biểu tình thôn dân vây xem xung quanh sửng sốt, đáy mắt đều lộ ra không thể tin.
"Đmm!" Cẩu Oa tức giận tím mặt, trực tiếp nện một quyền nện trên mặt hắn: "Tao không cho mày nói xấu vợ của tao! !"
"Phù!" Vương Đại Hổ ói ra một búng máu, khinh thường cười cười: "Cô ta chính là một dâm oa phóng đãng dục vọng bất mãn, nếu ngươi không tin thì có thể hỏi nha đầu chết tiệt kia, thời điểm lần trước ta với lão bà ngươi yêu đương vụng trộm, nàng vừa lúc thấy được."
Theo tầm mắt hắn, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Miêu Kiều Kiều.
Cả người Cẩu Oa run rẩy nhìn Miêu Kiều Kiều, mở miệng nói: "Đồng chí tiểu Miêu. . .Hắn. . . Hắn nói chính là thật vậy chăng?"
Nhóc con bên cạnh kia cũng ngừng tiếng khóc, mở một đôi mắt to như viên bi, khẩn trương sợ hãi nhìn qua.
Tầm mắt tò mò, bát quái, hèn mọn, kinh ngạc đến ngây người ở bốn phương tám hướng nhìn qua.
Chỉ cần Miêu Kiều Kiều nói một câu: đúng, tất cả mọi người sẽ cho nữ nhân chết không nhắm mắt kia một tia chán ghét.
Nhìn khuôn mặt Cẩu Oa kia cực kỳ bi thương cùng với hai tròng mắt đơn thuần vô tội của nhóc con, đáy lòng Miêu Kiều Kiều trầm xuống.
Nửa ngày, cô lắc lắc đầu: "Không phải sự thật, tôi chưa từng thấy."
Lời này vừa ra, bầu không khí toàn trường lập tức dịu đi không ít.
Lưu Cẩu Oa tê liệt ngồi trên đất, trên mặt cũng thả lỏng.
Nếu thê tử hắn thật sự yêu đương vụng trộm , vậy tất cả thể diện của Lưu gia sẽ bị mất hết toàn bộ!
May mắn. . . May mắn chuyện này không phải sự thật.
"Cô nói dối! !" Lỗ mũi Vương Đại Hổ phình to: "Rõ ràng ngày đó cô ở đó, sau đó cô còn đánh tôi một trận!"
"Phù!" Một bác gái phun ra một ngụm nước miếng lên người Vương Đại Hổ, bà hùng hùng hổ hổ nói: "Người này táng tận lương tâm, đều giết người còn vũ nhục người chết, quả thực không phải đồ vật!"
Mạnh Bảo Bảo cũng nhảy ra: "Cái gì nha! Kiều Kiều nhà của ta tính cách thiện lương như vậy dáng người nhỏ xinh như vậy, Cô ấy đánh ngươi thế nào!"
Những người khác đều lấy tảng đá ném hắn: "Đúng vậy! Cỡ người ngươi lớn như vậy, cô gái nhỏ người ta đánh ngươi thế nào? Quả thực là khôi hài!"
Vương Đại Hổ bị ném u đầy đầu, kêu khàn giọng cũng không ai tin tưởng.
Cuối cùng trưởng thôn Lưu Căn Sinh gọi người đi trấn trên tìm công an và rốt cuộc cũng tới rồi, sau khi công an ghi chép tất cả chuyện ở hiện trường một lần, trực tiếp sắp xếp thành viên vũ trang áp giải Vương Đại Hổ đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Rồi sau đó nhóm thôn dân chuẩn bị một cái xe đẩy tay, kéo thi thể Lưu Tam Muội quay về nhà Lưu Cẩu Oa.
Miêu Kiều Kiều rời đi trước, Lưu Cẩu Oa đột nhiên tìm được nàng.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi này khóc lệ rơi đầy mặt, chắp hai tay thi lễ đối với cô một cái: "Cám ơn cô đồng chí Tiểu Miêu, cám ơn cô. . ."
Con hắn vừa rồi nói cho hắn, hóa ra thê tử hắn thật sự thường xuyên hẹn hò với Vương Đại Hổ sau lưng hắn.
Vài miếng thịt trong nhà lúc trước cũng không phải cô ấy mang từ nhà mẹ đẻ tới, mà là Vương Đại Hổ cho.
Đứa trẻ vô tội, con của anh còn quá nhỏ, không hiểu được nhiều thứ, anh không thể trách con trai chỉ vì nó không nói cho anh biết sự thật được.
Nhớ tới cái dáng vẻ thề non hẹn biển của Vương Đại Hổ lúc trước là anh đã biết Miêu Kiều Kiều chắc chắn biết gì đó.
Nhưng cô ấy vì muốn giữ mặt mũi cho anh mà không nói cho mọi người biết, trong lòng anh thật sự rất cảm kích.
Miêu Kiều Kiều cũng nhìn ra được chuyện gì đó từ trong mắt anh, xem ra anh ta đã biết rồi.
Cô thở dài một tiếng: "Không sao đâu, cứ sống thật tốt đi..."
Để sống một cuộc sống yên bình, bạn phải mang theo một chút màu xanh lá cây trên đầu.
Hình ảnh này…có lẽ đang phản ánh rất nhiều gia đình bất hạnh.
App TYT & Trà Nữ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT