Bạch Nghiên hỏi lại một câu: “Cô không quen anh ta sao, cũng không biết anh ta có gầy hay không?”
Mạnh Bảo Bảo lúng túng gãi cái ót: “Tôi cũng không biết a, tôi chỉ đụng anh ta vài lần, nhưng anh ta lạnh lùng như băng, rất dọa người, tôi thấy đều sợ, nào dám cẩn thận nhìn.”
Bạch Nghiên kỳ thật nói xong thì hối hận, cô biết bản thân thất thố, vì thế nhẹ giọng: “Thật xấu hổ, tôi hỏi có chút đường đột.”
“Không sao, cô cũng chỉ là quan tâm bằng hữu thôi.” Mạnh Bảo Bảo cũng không thèm để ý lắc đầu, lại hiếu kỳ hỏi: “Vì sao cô không đến thôn bên cạnh tìm anh ta?”
Đáy mắt Bạch Nghiên rất nhanh hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhẹ giọng cười nói: “Vốn là tôi tính sau khi thu hoạch vụ thu xong, chờ thêm vài ngày rồi đi, đến lúc đó tôi tìm cô chơi được không?”
“Được a!” Mạnh Bảo Bảo vui mừng, quay đầu nói với Miêu Kiều Kiều: “Kiều Kiều, đến lúc đó cô cũng theo Bạch Nghiên đến tìm tôi chơi, được không?”
Miêu Kiều Kiều chớp chớp mi: “Có thể.”
Dù sao hiện tại cũng không bận rộn như vậy, vừa lúc cô cũng đi hóng hớt một chút, nhìn xem người Bạch Nghiên thích có bộ dạng như thế nào.
Mấy người hái được một ít nấm, lại kiếm củi rồi trở về.
Đợi về nhà, Miêu Kiều Kiều lấy đuốc nhóm lửa nấu cơm.
Nhân lúc Mạnh Bảo Bảo rửa nấm, cô đến nhà Vương đại thẩm bên cạnh mua 5 quả trứng chim.
Tuy rằng trong không gian cũng có trứng chim, nhưng lúc trước đều là đóng cửa ăn cơm, những người khác không biết.
Hôm nay cô chiêu đãi Mạnh Bảo Bảo, trứng chim tự nhiên phải có một cách rõ ràng, cho nên chỉ có thể đi mua.
Sau khi trở về, cô ở sau vườn rau hái được quả cà một củ tỏi, sau đó làm một nồi súp trứng và nấm.
Khả năng nấu nướng của cô cũng không tồi, hơn nữa nước nấu cơm đều là do cô dùng nước linh tuyền pha loãng, cho nên hương vị rất thơm ngon.
Mạnh Bảo Bảo ăn liên tiếp 2 bát cơm rồi mới dừng, chờ ăn xong cô lại vuốt cái bụng, vẻ mặt phiền não nói: “Mỗi ngày tôi đều ăn nhiều, cái bụng đã dư chút thịt, thật là phiền não a.”
Miêu Kiều Kiều nghẹn ngào:.... Lời này nếu để người khác nghe được, phỏng chừng là rất muốn đánh người.
Cô chớp mi nói: “Vậy sau này cô học ta cách giảm béo.”
Mạnh Bảo Bảo hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn luân phiên lắc đầu nói: “Không được không được, cậu tôi nói lương thực là sinh mệnh, tôi ăn vào bụng là tôn trọng nó, nếu giảm béo chẳng phải là ăn không cần trả tiền ư!”
“Ha ha, nói vậy cũng đúng.” Cùng vui vẻ với nhau, Miêu Kiều Kiều cảm giác trên gương mặt tươi cười nhiều hơn.
Hai người lại nói chuyện một lát, Mạnh Bảo Bảo lưu luyến không muốn rời khỏi.
Đường đi thôn bên cạnh cách thôn này tầm hơn 10 tiếng, giờ trời vẫn còn sớm, đối phương một mình trở về cô cũng yên tâm.
Chờ Mạnh Bảo Bảo cất bước, Miêu Kiều Kiều lại khóa cửa đi tản bộ ở chân núi.
Nhưng mà vừa đến chân núi, cô nhìn thấy xa xa có một đôi nam nữ đang do dự.
Miêu Kiều Kiều tập trung nhìn, mới phát hiện nữ sinh kia là Hoàng Đại Đễ.
Bình thường người này trầm mặc ít nói, rất ít nói chuyện với cô, cho nên quan hệ cũng rất bình thường.
Chân núi cũng không có ai, có lẽ người ta vụng trộm yêu nhau, nếu như bị cô cắt ngang cũng không tốt.
Miêu Kiều Kiều xoay người muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy âm thanh thét chói tai.
Cô quay đầu thì thấy người đàn ông cường tráng đem Hoàng Đại Đễ áp trên cây, mà Hoàng Đại Đễ liều mạng duỗi cánh tay ngăn cản thét chói tai.
Miêu Kiều Kiều mí mắt nhảy dựng, bật người chạy đến tiến lên đẩy người đàn ông kia ra, quát lớn: “Anh đang làm gì! Rõ ràng là ban ngày mà dám khi dễ nữ sinh chúng ta, anh thật là kỳ cục!”
Vương Đại Hổ thở hổn hển, hai tòng mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Miêu Kiều Kiều, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi và Hoàng Đại Đễ là người yêu của nhau, cô quản sao?”
Miêu Kiều Kiều trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh ở nơi đông người bắt ép nữ đồng chí, đây chính là tác phong có vấn đề, tự nhiên là tôi muốn xen vào!”
Vương Đại Hổ không phục hét lên: “Tôi cùng cô ấy là quang minh chính đại yêu nhau, tới đây đi bộ tán gẫu, ai kêu cô lén lút chạy đến nhìn!”
“Nhưng vừa rồi tôi nghe không phải vậy.” Miêu Kiều Kiều giọng nói lạnh lùng: “Nếu anh lại còn ở đây dây dưa, tôi liền đi tìm người nói cho trưởng thôn, tin tưởng ông ấy sẽ cho tôi công bằng!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vừa nghe lời này, Vương Đại Hổ liền nóng nảy, anh ta từng mắt Miêu Kiều Kiều một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Người kia vừa đi, Miêu Kiều Kiều lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Loại chuyện này nháo lớn đối với thanh danh của Hoàng Đại Đễ cũng không tốt, cho nên chỉ có thể hù dọa anh ta.
Hoàng Đại Đễ dựa vào thân cây, bả vai co rụt thấp giọng khóc.
Thấy vậy, Miêu Kiều Kiều tiến lên trấn an nói: “Hoàng Đại Đễ, không sao rồi.”
“Tôi không sao, cảm ơn cô, Kiều Kiều.” Hoàng Đại Đễ nâng đôi mắt, lộ nụ cười khó coi hơn khóc: “Thật xấu hổ, làm trò cười cho cô rồi.”
Miêu Kiều Kiều lắc đầu: “Không sao, nhưng sao cô và Vương Đại Hổ lai có quan hệ này, người này...”
Vương Đại Hổ ở trong thôn Thạch Thủy có tiếng không dễ chọc, tính tình xúc động không nói, còn thích uống rượu gây chuyện.
Đầu năm nay mọi người ngay cả cơm cũng không no, mà anh ta sở dĩ có tiền nhàn rỗi uống rượu, là bởi vì trong nhà anh ta chuyên môn giết heo, thường thường có thể đổi chút điểm mua rượu.
Tuy tính tình của Vương Đại Hổ không được tốt lắm nhưng hắn lại thừa hưởng tài giết lợn giỏi của cha mình, điều này hiếm thấy ở nông thôn.
Khi dân làng ở Thị trấn Thập Lí Bát gần đó có bất kỳ sự kiện vui vẻ hay lễ kỷ niệm nào, họ sẽ đến giết lợn để hắn ta có thể ăn no ngay cả khi hắn ta không làm việc ngoài đồng để kiếm điểm làm việc.
Người này quá bạo lực, tôi nghe nói người vợ cuối cùng của anh ta tự tử bằng cách nhảy sông tự tử vì thường xuyên bị bạo hành gia đình.
Cho nên dù điều kiện gia đình khá giả, cũng không ai dám gả cho cô gái của chính mình, bởi vậy người này đã ba mươi tuổi vẫn chưa tái hôn.
Miêu Kiều Kiều không ngờ rằng anh ta sẽ đặt tâm trí của mình vào nữ thanh niên được giáo dục.
Khi Hoàng Đại Đễ nghe câu hỏi của cô, cô ấy không trả lời, cô ấy chỉ tiếp tục khóc nhỏ giọng.
Thấy vậy, Miêu Kiều Kiều cũng không muốn hỏi thêm câu nào, dù sao hai người cũng không quen nhau, cho nên cô không thể xen vào loại chuyện này.
Nhưng điều cần nhắc lại nên nhắc: “Người này mang tiếng xấu trong làng, nghe nói có chuyện với bà goá cuối làng, đề nghị cô xem xét kỹ”.
Cô không hù dọa, khi đang làm đồng, cô nghe thấy hai người cô đang trò chuyện, nói rằng một ngày nọ cô nhìn thấy Vương Đại Hổ từ nhà góa phụ đi ra, cô không biết có phải là thật hay không.
“Ừ... tôi biết ... nhưng ...” Hoàng Đại Đễ nói và lại bắt đầu khóc.
Miêu Kiều Kiều thấy cô có chuyện muốn giấu giếm nên nói: “Trời sắp tối rồi, về nhà rồi nói.”
Khi quay lại, cô ấy nói với Lâm Cúc rằng hai người họ có một mối quan hệ tốt và có thể nói chuyện về một vài điều.
Hoàng Đại Đễ mím môi gật đầu: “Ừm, được rồi, cảm ơn.”
App TYT & Trà Nữ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT