Miêu Kiều Kiều cùng Hàn Lăng Chi ở nhà tranh ngồi một giờ. Trong lúc này, Hàn Lăng Chi hỗ trợ phách sài cùng gánh nước, vẫn luôn ra ra vào vào bận rộn. Mà Miêu Kiều Kiều toàn bộ hành trình chỉ ngồi một chỗ, cùng vài vị người già nói chuyện phiếm. Đang nghe nói hôm nay là Miêu Kiều Kiều sinh nhật, bà cụ Ngô vội vàng đi vào nhà tranh, từ gầm giường lấy ra một cái rương gỗ. Dùng chìa khóa mở rương ra, rồi mở ra bên trái tầng ván kẹp bí mật, từ trong đó móc ra một cái vòng ngọc. Bà cụ Ngô đem vòng ngọc đưa đến, hiền từ cười nói: “Kiều Kiều, sinh nhật của cháu bà không có thứ tốt gì tặng cho cháu, đây là vòng ngọc lúc trước bà thường xuyên đeo, hy vọng cháu không cần ghét bỏ.”
Đây là một cái vòng ngọc phỉ thúy, trong vắt sáng bóng, vừa thấy liền biết rất đắt tiền. Miêu Kiều Kiều vội vàng xua tay: “Bà ơi, vòng ngọc này quá quý trọng, cháu không thể nhận, bà vẫn nên chính mình cất kỹ, về sau luôn có cơ hội đeo.” “Quên đi, người già rồi, cái gì trang sức đều không hiếm lạ.” Bà cụ Ngô không khỏi phân trần đem vòng ngọc đeo vào cổ tay cô, cười tủm tỉm nhìn cô:
“Nhìn nó càng làm cho làn da cháu thêm trắng nõn, vẫn là tụi con gái các cháu mang nó càng hợp hơn, cháu liền nhận lấy đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn bà ạ.” Miêu Kiều Kiều có chút bất đắc dĩ. Thật ra cô không thích đeo trang sức linh tinh các thứ lắm, trong không gian cất chứa một đống lớn kia cũng chỉ là vì về sau dùng để tăng giá trị. Bất quá là một mảnh tâm nguyện của bà cụ, cô cũng không tốt lại từ chối. Chờ sau này ông cụ bà cụ trở về Bắc Kinh, đến lúc đó cô sẽ đi vào không gian chọn trang sức vòng ngọc đưa lại cho bà cụ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT