Kế tiếp một thời gian, cuộc sống Miêu Kiều Kiều có chút ổn định.

Ban ngày làm việc, buổi tối vào không gian luyện tập và học bài, mỗi ngày trôi qua phong phú và bận rộn.

Hôm nay sau khi làm việc, cô ngồi xổm chăm cây cỏ.

Đại thẩm đi đến, đối phương cười ha hả nói: “Đồng chí Tiểu Miêu, cháu tìm người yêu không?”

Miêu Kiều Kiều trong đầu đang suy nghĩ giữa trưa ăn gì, bị tiếng nói này làm cho sợ hãi.

Nhưng nghe những lời này cô liền đoán được đối phương muốn nói gì.

Cô cũng không đáp lại ngay: “Thím, có chuyện vui sao?”

Đại thẩm cười tủm tỉm nhìn cô: “Thím thấy cháu càng ngày càng làm việc nhanh nhẹn, bộ dáng cũng vui vẻ, nhà mẹ đẻ cháu cũng rất tốt, đã muốn làm mối.

Cháu ta bán lương thực trên trấn, một tháng tiền lương 20 khối, so với mỗi ngày làm việc ở đây tốt hơn nhiều.

Đến lúc đó cháu theo hắn quản lý chi tiêu, nếu được thì thím sắp xếp gặp mặt, thế nào?”

“Không cần...” Miêu Kiều Kiều trên mặt lễ phép: “Cháu còn nhỏ, chưa muốn tìm người yêu.”

Công việc ổn định? Không gian của cô cũng chứa nhiều thứ.

Một mình cô tự do, làm gì cũng không bị trói buộc.

Đại thẩm nhìn cô với ánh mắt tốt bụng, vội vàng nói: “Ôi cháu cũng 18 rồi, không nhỏ a! Thím như cháu đã sinh con rồi.

Nhưng thím nói với cháu, điều kiện tốt như thế đừng nên bỏ lỡ.”

Miêu Kiều Kiều nghe nói như thế thì trong lòng cười lạnh vài tiếng.

Nếu hoan nghênh, cũng không cần tìm người như cô.

Dù sao thanh niên từ thành thị tới, làm việc nhà nông khẳng định so với cô nương nông thôn.

Còn nữa đại thẩm lắm mồm ở sau lưng thảo luận bọn họ, nói rằng bọn họ không giỏi, được chiều chuộng từ còn bé.

Xem ra người có học thức sẽ không có gì để dùng, cũng không phải như bọn họ xuống nông thôn làm việc sao, còn không bằng đám nông dân bọn họ đâu.

Đến nỗi có nhiều thôn dân tránh người từ thành thị, sợ con nhà mình giao lưu với họ sẽ sinh hư.

Tuy rằng đám thanh niên thành thị trải qua thời gian lao động làm việc lưu loát, nhưng những người ngày nghĩ rằng tâm tư của họ cũng không đặt ở đây, lưu lại cũng không tốt.

Trừ bỏ tự do và coi trọng, trong thôn bình thường giới thiệu con dâu, tuyệt đối không tìm thanh niên có học thức.

Cho nên khi tìm đến, cũng không có chuyện gì tốt.

Miêu Kiều Kiều có trí nhớ nguyên chủ, đã ở đây hơn nửa tháng, tự nhiên cũng đồng tình.

Lập tức lạnh giọng cự tuyệt: “Cháu không vội, cháu nói mẹ chờ cháu lớn trở về rồi giới thiệu.”

Đại thẩm trên môi cười cười, còn muốn tranh cãi một chút: “Ở đây tìm người tốt cũng không sao a, cháu ta tính tình quật cường, thế nào cũng phải tìm người có học thức, các cháu đều từng đi học, cũng có cái đề tài chung.”

Miêu Kiều Kiều nhướn mi: “A? Anh ấy cũng tốt nghiệp trung học?”

Đại thẩm bĩu môi: “Đầu năm nay không đọc nhiều sách, hắn tốt nghiệp sơ trung đã bị người nhà bắt đi làm, đã làm được 5 năm, cất không ít tiền, cho nên cháu đi theo hắn là hưởng phúc!”

Nghe thế Miêu Kiều Kiều lại lạnh giọng cự tuyệt: “Không cần, người nhà cháu còn đợi cháu về, cháu sẽ không ở đây tìm chồng.”

Trên trấn nhà trai không phải tìm dâu dễ dàng hơn sao, chắc chắn trong chuyện này có mưu kế.

Nhưng mà Miêu Kiều Kiều cũng không hỏi, cô không có hứng thú, hỏi lại làm cho người ta tưởng cô để ý.

“Đi đi, cháu nhà ta điều kiện tốt, bỏ qua thật đáng tiếc.” Đại thẩm đứng lên, không do dự bước đi.

Xem ra đại thẩm này chính là ngựa quen đường cũ, Miêu Kiều Kiều đoán rằng ít nhất cũng đã tìm vài thanh niên học thức, nhưng bị cự tuyệt.

Quả nhiên tầm giữa trưa, Lâm Cúc kéo cô: “Đại thẩm đó nói gì với cô?”

Miêu Kiều Kiều nhún nhún vai: “Làm mối, nhưng bị tôi cự tuyệt.”

Lâm Cúc vừa nghe liền hết chỗ nói: “Người này cũng thật phiền, hôm trước bị tôi cự tuyệt, không nghĩ rằng tìm đến cô.”

Miêu Kiều Kiều ánh mắt chớp chớp, đại thẩm này còn tìm Lâm Cúc a.

Đây chính là người sắc bén, thanh danh trong thôn cũng mạnh mẽ, người bình thường không dám chọc.

Cô còn hiếu kỳ vì sao đối phương cự tuyệt: “Cô nói thế nào với đại thẩm kia?”

“Tôi a?” Lâm Cúc cười nhạo, nhân tiện nói: “Cháu thím tôi có gặp vài lần ở trạm lương thực, bộ dáng vừa thấp vừa béo, mắt hẹp như khe hở. Khuôn mặt cũng không biết làm sao, toàn là mụn. Cái mũi lại đáng sợ, có thể nhét vừa cái bánh mì! Tôi nói với thím ấy, cái này thì có gì dùng, mỗi ngày đều đối diện với heo, tôi cũng phát mệt a. Đại thẩm kia nghe xong thì tức giận bỏ đi, ha ha ha!”

“Phốc ~ Cái này mà cô cũng dám nói a!” Miêu Kiều Kiều nhịn không được cười ra tiếng.

Quả nhiên là Lâm tỷ, không quy tắc, lại xát muối lên vết thương người khác.

Miêu Kiều Kiều cũng biết đại khái nguyên do.

Phỏng chừng người này nghĩ mới tốt nghiệp sơ trung lại làm ở trạm lương thực, tâm cao khí ngạo muốn tìm đối tượng tốt.

Anh ta nghĩ thanh niên học thức rất phù hợp.

Nhưng đầu năm nay người đọc sách ít hơn, các cô gái phàm là ở nông thôn hoặc là trên trấn đều tốt nghiệp sơ trung hoặc trung học.

Điều kiện trong nhà bình thường không tồi lại cực kỳ được chiều chuộng, ai lại muốn đem con mình gả cho người như thế.

Chỉ sợ cũng nhòm ngó đến điều kiện trong nhà, cô gái người ta ở trường gặp nhiều thanh niên anh tuấn, sao lại chấp nhận người kia?

Cho nên lúc này hắn ta đi tìm vợ, phỏng chừng muốn đánh nên những cô gái học thức.

Miêu Kiều Kiều hỏi: “Vậy cô có biết đại thẩm kia tìm người khác sao?” ( truyện trên app T𝕪T )

Đại thẩm kia không tung lưới ra, nếu gặp thanh niên không biết mà đáp ứng, chẳng phải là rất xấu hổ.

Lâm Cúc bĩu môi: “Không có, từ hôm trước thím ấy tìm tôi, tôi liền cẩn thận quan sát, mấy ngày nay cũng không tìm nhiều người.

Nhưng lão bà là kẻ trộm, còn phải chọn thanh niên tốt nhất, những người khác thím ấy chướng mắt.”

Miêu Kiều Kiều khóe miệng co rút, không phải đây là khen cô sao.

Bị Miêu Kiều Kiều không nói gì nhìn chằm chằm, Lâm Cúc bật người hét lên: “Cô đừng không tin, tôi làm việc lưu loát, lại xinh đẹp, thím ấy tự nhiên coi trọng.”

“Về cô...” Cô cẩn thận đánh giá Miêu Kiều Kiều, có chút đăm chiêu nói: “Ừ, chắc nhìn trúng mông cô to, làm việc nhanh... Không đúng, cô không giống trước kia?!”


App TYT & Trà Nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play