Miêu Kiều Kiều đi một chuyến trong thôn, xử lý mọi chuyện rồi đi về phía chân núi.

Sắc trời cũng đã đen, cô đi đến chỗ bí mật, vào không gian.

Uống một ly nước suối, sau đó đi vệ sinh.

Cuối cùng cởi giày, đứng lên cân!

Kim đồng hồ chậm chạp chuyển động, cuối cùng cũng dừng lại.

Miêu Kiều Kiều trừng mắt nhìn.

Bảy mươi sáu ký!

Có thể có thể, bận việc một ngày gầy một ký cũng không sai.

Cô lại chạy tới nhà vệ sinh soi gương.

Bởi vì nước linh tuyền này có thể làm dịu, làn da thô ráp cũng trở nên nhẵn nhụi rất nhiều.

Màu da vẫn vàng đen, nhưng so với hôm qua thì trắng hồng hơn một chút.

Miêu Kều Kều nhéo nhéo thịt trên mặt.

A, cảm giác có thể mang đi làm vằn thắn.

Cũng không biết một ký kia gầy lúc nào, trên mặt cũng không có thay đổi (─. ─||).

Xem ra con đường giảm cân của cô vẫn còn rất dài.

Ở thời hiện tại, tuy rằng đọc sách còn có người giúp đỡ, nhưng Miêu Kiều Kiều thà ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Thời trung học mỗi khi tan học, cô thường đến một lớp võ thuật gần trường làm tiểu muội thuần khiết.

Mỗi lần nhìn phòng học sáng ngời, một đám người luyện tập võ thuật khiến mọi người ngưỡng mộ.

Những người này từ nhỏ vô tư vô lự, có người thân yêu thương, còn có thể quang minh chính đại ở chỗ này luyện võ.

Không giống cô, chỉ có thể trốn ở góc xem.

Có đôi khi làm vệ sinh xong, cô sẽ lén vào luyện cùng.

Bắt đầu chính là tò mò, sau đó là đam mê.

Bộ dạng cô đẹp lại thành thạo, nhưng tính cách quái gở, nhưng bởi vì học lén một thời gian dài, cho nên trở thành đối tượng bị khi dễ.

Võ thuật, không những không làm cô có thân thể khỏe mạnh, mà còn làm cho cô có năng lực đánh người khi bị khi dễ.

Thường ngon ngọt đến sau, cô vẫn cứ say mê luyện tập võ thuật, động tác càng ngày càng lợi hại.

Sau lại bùng nổ, rốt cuộc cô cũng có nơi để dùng võ.

Hơn nữa có nước suối linh nghiệm này, cô mới có thể trong một tháng có thể thu thập nhiều đồ như vậy.

Vì quyết tâm giảm béo, Miêu Kiều Kiều cố ý đặt mấy thiết bị luyện tập trong nhà gỗ ở sân vườn.

Đầu tiên trường côn, bao cát, người gỗ ắt không thể thiếu, đây là công cụ cô thường xuyên sử dụng.

Tiếp theo làm xe đạp, rèn luyện chân, giảm bụng cũng rất quan trọng.

Bố trí xong thiết bị, Miêu Kiều Kiều bắt đầu luyện tập:

1, chạy một vòng quan nhà gỗ và linh tuyền, đại khái mất hết 30 phút;

2, đạp xe đạp 30 phút, ngồi dậy nằm xuống ba lần hết 20 phút;

3, dùng trường côn tập võ 10 phút, đánh bao cát, luyện người gỗ tổng cộng 30 phút.

Cho nên mỗi lần rèn luyện ít nhất mất hai tiếng đồng hồ.

Điên cuồng rèn luyện, Miêu Kiều Kiều xụi lơ nằm trên đất, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Nước linh tuyền!”

Ý nghĩ vừa lóe, một ly nước suối hiện ra trong tay.

Miệng to uống nước mát lạnh, cả người mới chậm rãi khôi phục.

Nước linh tuyền này quả nhiên là nước thần, cô thực sự yêu chết nó!

Chờ rèn luyện xong, bụng cô òm ọp kêu lên.

Buổi tối cô chỉ ăn một chén, bụng đã đói từ lâu, nhưng vì luyện tập nên cũng không để ý.

Bây giờ dừng lại, cả cơ thể kêu gào phải ăn gì đó.

Dùng suy nghĩ gọi một cây táo, Miêu Kiều Kiều bắt nó lớn nhanh, ăn từng quả.

Phương pháp “Trông mơ giải khát” này vẫn còn dùng được.

Trong không gian không khí tinh thuần, rau quả ở bên ngoài khi đặt trong này thì hương vị cũng tốt hơn nhiều, ăn cũng thoải mái.

Một cây táo, bụng cũng không còn đói.

Chờ có chút tinh thần, Miêu Kiều Kiều lại cởi giày lên cân.

Cừ thật, bảy sáu kí rưỡi!

Rèn luyện hai tiếng đồng hồ, gầy được nửa kí.

Miêu Kiều Kiều không nhịn được hoài nghi, cái cân này cân luôn cả mồ hôi cô.

Chậc, con đường giảm béo vẫn còn rất dài.

Ra không gian, Miêu Kiều Kiều chậm rì rì về phía nơi ở của thanh niên, trời đã khuya.

Cô dùng ý nghĩ tìm đồng hồ trong không gian, vừa vặn mười giờ giờ hơn.
( truyện đăng trên app TᎽT )
Bây giờ mọi người vẫn còn học trong phòng, thấy cô vẻ mặt mệt mỏi trở về, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện.

Lâm Cúc không nhịn được hỏi: “Em làm gì thế, buổi tối còn đi ra ngoài lâu vậy.”

Miêu Kiều Kiều cười duyên: “Không phải em đã nói muốn giảm béo à, ăn cơm xong em đi luyện tập một lát, về sau cứ đến đêm em sẽ ra ngoài, như vậy sẽ gầy hơn.”

Địa hình rừng rậm dưới chân núi khó khăn, chỉ cần bí mật trốn vào không gian, những người khác cũng sẽ không phát hiện được.

Nghe cô nói như vậy, những người khác cũng có chút kinh ngạc.

Rõ ràng cả ngày mệt như thế, buổi tối còn có sức đi luyện tập.

Cái khác không nói, mọi người thầm bội phục ý nghĩ giảm cân của cô, cũng không biết là kiên trì bao lâu.

Trải qua ngày hôm qua và hôm nay hai lần khiêu khích thất bại, Mã Phương có chút sợ hãi Miêu Kiều Kiều.

Cô ta không dám biểu hiện trào phúng ra mặt, chỉ có thể xem thường sau lưng.

Trong lòng lại nghĩ sao có thể giảm béo, lúc đó chẳng phải thành người quái dị sao.

Ngoại trừ Bạch Nghiên, cô ta tự xưng là người đẹp thứ hai trong đám thanh niên, cảm giác ưu việt mười phần, tự nhiên là không nghĩ rằng nàng bị đem đi so sánh.

Trừ bỏ Mã Phương, cũng có người phản ứng lại, là Cổ Từ.

Ban ngày khi làm việc, anh ta nghĩ về chuyện hôm qua, càng nghĩ càng không thích hợp.

Miêu Kiều Kiều thích anh ta nhiều năm, lúc trước còn cố tình đi theo anh ta xuống thôn quê, sao có thể nói không thích.

Cho nên là lạt mềm buộc chặt, hoặc là... Thích người khác rồi.

Nhưng cô cũng xuống thôn quê mới một tháng, thường xuyên tiếp xúc với mấy người trong sân này.

Ngoại trừ anh ta, cũng chỉ có hai thanh niên cường tráng, hai người này cũng không quen cô.

Cho nên, Cổ Từ không biết hoặc là nói không thừa nhận Miêu Kiều Kiều thay đổi tình cảm.

Như vậy cũng chỉ còn một cái, chính là: Cố ý cùng kiếm chuyện với anh ta, hấp dẫn lực chú ý của anh ta, khiến anh ta chủ động nói thích.

Cổ Từ cảm thấy mình đoán không sai.

Vì để anh ta thích mình, cô còn cố ý chạy đi rèn luyện.

Cũng không biết cô giảm béo sẽ có bộ dáng như thế nào, nếu không xấu, có lẽ có thể thử xem.

Dù sao ở nông thôn rất nhàm chán, cơ thể gầy đi cũng rất tốt, tìm việc vui cũng không sai.

Nghĩ vậy, Cổ Từ buồn bực trở nên tốt hơn nhiều.

Quên đi, chỉ cần về sau không nghe cô ầm ĩ, anh ta có thể rộng lượng bỏ qua chuyện tối hôm qua.

Nhưng anh ta phải lạnh nhạt thời gian, bằng không con nhỏ này không biết nặng nhẹ, chỉ biết gây rối.

Cổ Từ ảo tưởng càng nhiều, ánh mắt nhìn về Miêu Kiều Kiều càng ngày càng không thích hợp.

Miêu Kiều Kiều cũng cảm giác được, cô không lưu tình ghét bỏ lườm anh ta một cái.

Nhưng trong mắt Cổ Tử lại cho rằng cô liếc mắt đưa tình với mình.

Anh ta thầm đắc ý, xem ra con béo ngốc ngếch này vẫn có tình cảm sâu đậm với mình.


App TYT & Trà Nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play