Canh rất ngon.
Một cái giò heo hầm lửa nhỏ trong vài giờ, rắc thêm một chút muối và hành lá thái nhỏ, chỉ cần ngửi thấy thôi cũng khiến người ta thèm ăn.
Lâm Như Lục ngồi trên ghế ăn canh.
Nhạc Việt ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với chó lông vàng.
Chó lông vàng là Lâm Như Lục cho Nhạc Việt, bây giờ nó đã được hai tuổi, vô cùng thông minh.
"Sao anh về muộn vậy." Nhạc Việt hỏi, "Sao không che dù?"
Bên ngoài đang có tuyết rơi, tuyết rơi dày như lông ngỗng, Lâm Như Lục không che dù nên bị thấm ướt áo ngoài, tóc của hắn cũng hơi ẩm ướt.
"Không sao." Lâm Như Lục nhìn Nhạc Việt đầy dịu dàng, như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trần gian, "Anh không sợ lạnh."
Nhạc Việt nở nụ cười, không hiểu sao nụ cười đó lại hơi cứng nhắc.
"Ngày mai anh còn muốn ra ngoài sao?" Cậu hỏi.
"Ừm." Lâm Như Lục đứng lên, xoa đầu Nhạc Việt, giống như đang xoa bộ lông vàng của chú chó, "Ngày mai đừng nấu canh nữa."
"Anh không muốn ăn hả?" Nhạc Việt cẩn thận nhìn Lâm Nhu Lục một chút, vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ.
"Không muốn uống." Lâm Như Lục đáp, "Cục cưng, đi ngủ sớm một chút đi."
Sau đó Nhạc Việt nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Chó lông vàng bị Lâm Như Lục nhốt ở phòng bếp.
Đợi đến khi hắn tắm rửa xong thì cục cưng của hắn đã đi ngủ.
Nhạc Việt vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi mỏng cong cong, lông mày thanh tú, không biết vì sao lúc này lại hơi nhíu mày lại.
Bé cưng. Lâm Như Lục ngồi ở bên giường, dịu dàng nhìn người trước mặt, tại sao em lại nhíu mày? Có chuyện gì không vui sao?
Nhạc Việt không đáp.
Lâm Như Lục vương tay, nhẹ nhàng ấn vào lông mày của Nhạc Việt.
"Bé cưng của anh." Lâm Như Lục cúi đầu xuống, hôn lên môi Nhạc Việt một cái, "Anh yêu em."
Yêu em, vì em mà hy sinh tất cả.
Buổi sáng ngày hôm sau, trời nắng.
Gió vẫn thổi mạnh như cũ, làm cửa sổ có hơi rung động.
Lâm Như Lục thả chó bị nhốt trong phòng bếp ra, sau đó đánh thức Nhạc Việt.
"Anh lại muốn ra ngoài sao?" Giọng nói cậu có hơi tủi thân, có vẻ như không muốn Lâm Như Lục ra ngoài.
"Ừm." Lâm Như Lục đáp, "Anh sẽ về nhanh thôi."
Nhạc Việt lại cau mày lần nữa, cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Nhạc Việt rất yêu Lâm Như Lục, sẵn sàng bao dung tất cả, dù là tốt hay xấu.
Lâm Như Lục cứ như vậy mà ra khỏi cửa, hắn gọi xe, trực tiếp nói địa điểm.
Ngay lúc xe đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, Lâm Như Lục gọi bác tài.
"Dừng xe." Lâm Như Lục nói.
Cửa sổ gần Lâm Như Lục dính đầy gió tuyết, thông qua cửa xe có thể thấy một bóng người mà hắn vô cùng quen thuộc đang chậm rãi đi bên lề đường.
Người đó rất quen thuộc đối với Lâm Như Lục —— Không ai có thể cảm thấy quen thuộc bằng hắn nữa.
Đó là Nhạc Việt.
Người mà vốn đang ở trong nhà.
Là người yêu của hắn, cứ như vậy mà đột ngột xuất hiện trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT