01 – Thiệu Trác


Tên tôi là Thiệu Trác, giới tính nam, thích nam giới, năm nay 26 tuổi, sự nghiệp thành công. Đừng hiểu lầm, không phải tôi tới làm quen đâu. Tôi có bạn trai rồi, tên cậu ấy là Lộ Ninh. Chúng tôi là bạn học thời Đại học, đã quen nhau tám năm, cũng yêu nhau được bảy năm rồi.

Quan hệ của tôi và bạn trai rất tốt, rất ít khi cãi nhau. Nhưng, có một vấn đề vẫn luôn quấy rầy tôi: Mặc dù chúng tôi đã hẹn hò bảy năm, bạn trai tôi vẫn luôn tuyên bố cậu ấy là thẳng.

Chúng tôi cũng sắp phải nghênh đón ‘ngưỡng bảy năm’ trong truyền thuyết, điều này lại càng làm tôi lo lắng hơn.

02 – Lần đầu gặp mặt



Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là lúc vừa vào học năm thứ nhất ở Đại học. Lúc đó tôi vừa thu dọn đồ xong, đang định bật máy tính lên chơi game thả lỏng một chút thì cửa ký túc xá bị ai đó đẩy ra.

Người vừa xuất hiện có thân hình mảnh mai, dáng người hơi thấp bé nhưng lại… quá xinh đẹp. Tôi biết dùng từ ‘xinh đẹp’ để khen một bạn nam thì có vẻ không ổn lắm, nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ có mỗi từ này.

“Này! Xin chào.” Sau khi cậu ấy nhìn thấy tôi liền nở một nụ cười thật tươi rồi chào tôi.

Tôi có cảm giác tim tôi đập hụt mất một nhịp, có lẽ thằng nhóc Cupid kia cuối cùng cũng nhớ tới kẻ độc thân từ trong bụng mẹ này rồi.

“Chào cậu.” Tôi cảm thấy dây thanh quản của mình căng cứng lại

Nói xong tôi cũng nhíu mày, giọng của tôi cứng nhắc quá, không được nhiệt tình như cậu ấy.

Rõ ràng cậu ấy cũng đã nhận ra sự ‘đối xử lạnh nhạt’ của tôi. Nụ cười trên mặt cậu ấy nhạt đi, sau đó cậu ấy chỉ sắp xếp hành lý chứ không để ý đến tôi nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi vô cùng muốn có phép quay ngược thời gian. Lần đầu tiên trong mười tám năm tôi động lòng với một người, vậy mà vừa nói một câu tôi đã nói sai rồi.

Rất nhanh đã qua buổi trưa, tôi quyết định phải bù đắp sai lầm này, cứu vớt hình tượng trong lòng cậu ấy. Tôi đi tới hỏi, “Cậu muốn cùng tới nhà ăn ăn trưa không?”

Cậu ấy khá ngạc nhiên, giống như rất bất ngờ với việc tôi gọi cậu ấy đi ăn cùng.

“Được, cậu chờ tôi một chút, tôi thay giày.”

03 – Tên



Trên đường tới nhà ăn, tôi là người lên tiếng trước, phá tan sự im lặng giữa hai người: “Tôi vẫn chưa biết tên của cậu.”

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, “Lộ Ninh, Lộ trong con đường, Ninh trong yên lặng. Còn cậu?”

“Tôi là Thiệu Trác, họ Thiệu như của Thiệu Dật Phu, Trác trong lỗi lạc.” Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói thêm, “Tên cậu nghe rất hay.” Tôi cố gắng bày tỏ thiện chí của mình với cậu ấy.

Lộ Ninh quay sang nhìn tôi: “Nghe rất hay? Không phải khá nữ tính à?”

Cái nghiêng đầu này của cậu ấy ‘giết’ tôi đến không còn manh giáp. Tại sao cậu ấy lại có thể làm được động tác đáng yêu như vậy? Quả đúng là ‘tình nhân trong mắt hoá Tây Thi’, đây chính là sức mạnh của tình yêu rồi.

“Đâu có đâu, sao lại thế? Có người đã từng nói vậy à?”

Mặc dù bị sự đáng yêu của Lộ Ninh làm cho choáng váng, tôi vẫn đưa ra một câu trả lời chắc nịch làm cậu ấy hài lòng, chứ tôi vẫn còn muốn sống lắm.

Lộ Ninh cười, “Không phải, chỉ là tôi thấy tên của mình không được mạnh mẽ lắm.

Lúc Lộ Ninh cười, đôi mắt của cậu ấy cũng cong lên, hình như điều này còn làm cậu ấy đẹp hơn. Tôi thầm nghĩ, thấy cậu rất dịu dàng mềm mại thế này thì còn cần một cái tên nghe cứng cỏi làm gì.

Tôi cười nói, “Tôi lại thấy Lộ Ninh nghe hay lắm.”

“Lộ Ninh.” Tôi cúi đầu rồi tiến lại gần cậu ấy, sau đó gọi một tiếng.

“Được rồi, sao cậu gọi mãi vậy?” Cậu ấy bước nhanh vài bước rồi đi trước tôi.

Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy xấu hổ vì bị tôi gọi. Tôi biết giọng của mình rất êm tai, nhóm hủ nữ trong lớp tôi cũng đã từng bảo tôi có giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn của tổng công, mà ban nãy tôi cũng cố kiểm soát giọng của mình nữa.

Lúc Lộ Ninh nói chuyện thường kéo dài âm cuối, mặc dù câu vừa xong nghe như đang phàn nàn, nhưng lại cũng như làm nũng khiến lòng tôi ngứa ngáy.

Từ trước đến giờ tôi không thể tưởng tượng được, sẽ có một ngày tôi lại động lòng với một nam sinh mới quen chưa đầy một ngày thế này.

04 – Sức ăn



Lúc Lộ Ninh bê khay về bàn ăn, tôi cũng sốc luôn. Lượng thức ăn trong khay cậu ấy còn nhiều hơn cả của tôi.

“Nhiều thế này cậu ăn hết được không?”

“Tôi… tôi vẫn còn cao được mà, đương nhiên là phải ăn nhiều rồi.” Lộ Ninh nói một cách không biết xấu hổ.

Tôi nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc: “Ừ, đúng là lúc cần cao lên phải ăn nhiều hơn.”

Nửa tiếng sau, Lộ Ninh đã chứng minh bằng thực lực rằng cậu ấy có thể ăn hết thật. Sau này tôi mới biết, với sức ăn thật của cậu ấy thì ở lần đi ăn ở nhà ăn này, cậu ấy đã ăn ít đi rồi.

Ăn cơm xong, tôi không nhịn được liền hỏi cậu ấy, “Cậu ăn nhiều như vậy mà không béo tí nào, đến cả chiều cao cũng không tăng lên.”

“Đồ ăn đã đi đâu hết rồi?” Chắc là do tôi không nhịn được nên đã đặt tay lên đầu Lộ Ninh rồi xoa xoa mái tóc mềm mượt của cậu ấy hai lần, cảm giác còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa.

“Ơ kìa! Cậu đừng có sờ đầu tôi, sờ xong tóc lại không mọc dài ra nữa bây giờ. Sau này nếu tôi không cao lên được thì đều tại cậu đó.” Lộ Ninh giãy giụa như chú mèo con đang xù lông dưới tay tôi.

Nghe Lộ Ninh nói xong, tôi thầm bật cười rồi thầm nghĩ: Thế cậu phải dựa vào tôi rồi.

05 – Rời giường



Tôi thích Lộ Ninh. Mặc dù tôi là gay nhưng tôi không có năng lực xác định được đồng loại trong truyền thuyết đâu. Tôi cũng không biết Lộ Ninh có phải gay không. Tôi không dám cho cậu ấy biết tình cảm của mình, sợ rằng sau này đến cả bạn bè cũng không làm được.

Tôi chỉ có thể đối xử tốt với cậu ấy thật tốt, từng li từng tí một nhưng không quá giới hạn, với hy vọng cậu ấy có thể ỷ lại vào tôi rồi bắt đầu thích tôi.

Lúc buổi sáng, Ninh Ninh nhà tôi rất thích nằm ỳ trên giường, trông rất đáng yêu. Cậu ấy cứ kêu hừ hừ rồi lăn qua lăn lại, không muốn rời khỏi giường ngủ một tí nào. Mỗi ngày đều được dỗ cậu ấy dậy, tất nhiên là tôi thích thế rồi.

“Dậy nào, bé heo lười.” Nhờ vào ưu thế chiều cao của mình, dù có đứng ở dưới đất hay từ dường dưới thì tôi đều có thể nắm nhẹ cái mũi của Ninh Ninh rồi ghé vào tai cậu ấy để gọi cậu ấy dậy.

“Buồn ngủ lắm… Không muốn dậy.” Lộ Ninh trề môi, sau đó bất mãn quay mặt vào tường để tránh khỏi tay của tôi

Nhìn cái mông nhỏ vểnh lên của cậu ấy, tôi phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cái tay muốn phạm tội của mình, “Vậy để tôi mua cơm về cho cậu, cậu ngủ dậy rồi ăn. Trưa nay cậu muốn ăn gì, để tôi mua cho cậu.”

“Cái gì cũng được.” Mí mắt Lộ Ninh vẫn sụp xuống, cậu trả lời rất qua quýt.

Hai người khác chung ký túc xá nhìn chúng tôi mãi cũng thành quen nên chỉ tập trung vệ sinh cá nhân chứ không có phản ứng gì khác. Tôi đoán bọn họ cũng nhìn ra tôi thích Lộ Ninh, chỉ có tên ngốc Lộ Ninh này vẫn chưa biết thôi.

06 – Bóng rổ



Tôi có gia nhập đội bóng rổ của trường nên thường tới sân thể dục tập chơi bóng. Lộ Ninh không biết chơi bóng rổ nên tôi muốn dạy cậu ấy. Nhân lúc dưới sân ít người, hai người chúng tôi liền chiếm lấy một sân để tôi dạy cậu ấy cách chơi bóng.

Lúc tập luyện không thể nào tránh được tiếp xúc cơ thể và va chạm, cộng thêm tiếng thở dốc do phải chạy nhanh của Lộ Ninh làm tôi cứ phân tâm, khó có thể tiếp tục làm huấn luyện viên nữa.

“Tôi không muốn học nữa đâu, mệt quá.” Lộ Ninh vừa chống đầu gối vừa thở hồng hộc, không muốn học tiếp.

“Vậy thì không học nữa.” Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi thầm nghĩ, tôi cũng không muốn Lộ Ninh học được cách chơi bóng, sau này sẽ tiếp xúc thân mật với mấy tên khác như thế này đâu.

Không biết sao, về sau lại biến thành lúc tôi chơi bóng rổ thì Lộ Ninh sẽ ngồi xem ủng hộ tôi, cậu ấy còn mang đồ uống cho tôi.

Có người anh em trong đội bóng rổ nói đùa: “Thiệu Trác, cô vợ nhỏ nhà cậu hiền lành thật đấy.”

Tiếng của anh ta cũng không nhỏ, tôi biết nhất định Lộ Ninh đã nghe được rồi. Sống chung với Lộ Ninh đã lâu, tôi biết cậu ấy ghét nhất việc bị gọi một cách nữ tính như vậy.

Tôi không hài lòng liếc đồng đội rồi thấp thỏm đi đến bên Lộ Ninh, sợ cậu ấy tức giận.

“Cậu…”

“Nước của cậu này.” Lộ Ninh ngắt lời tôi rồi đưa cho tôi một chai nước, mặc dù mặt cậu ấy rất đỏ nhưng biểu cảm trên mặt cũng không giống đang giận.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc là cậu ấy không nghe được. Nếu nghe thấy, nhất định Lộ Ninh đã bùng nổ rồi. Còn về phần mặt đỏ thì chắc là do phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu quá.

“Lần sau nhớ mang ô theo nhé, mặt cậu bị phơi đỏ hết lên rồi.”

“Không muốn, quá ẻo lả.”

Thấy chưa, nhất định cậu ấy chưa nghe thấy gì.


07 – Kẹo mút



Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, trên đường về ký túc xá, chúng tôi đi ngang qua một đôi đang đi hướng ngược lại. Bạn nữ trong cặp đôi đó đang ăn một chiếc kẹo mút.

Chợt Lộ Ninh nói: “Thấy bạn đó ăn kẹo mút, đột nhiên tôi cũng muốn ăn quá.”

Lớn vậy rồi còn muốn ăn kẹo mút, Ninh Ninh nhà tôi thật đáng yêu.

“Để tôi đi mua cho, cậu về ký túc xá trước đi.” Tôi quay lại rồi đi về phía cửa hàng cạnh nhà ăn.

Lúc quay về, tôi thấy Lộ Ninh vừa từ chối một nam sinh tỏ tình với mình. Lộ Ninh lạnh lùng nói, cậu ấy là thẳng.

08 – Thổ lộ



“Nhanh thế, tôi muốn ăn vị táo trước.”

Lộ Ninh nói rồi rút một chiếc kẹo mút từ trong tay tôi ra. Sau đó thì tôi cũng không biết mình đã trở về ký túc xá như thế nào nữa.

Lúc vào phòng, Lộ Ninh quả quyết đẩy tôi lên ván cửa, cậu ấy dùng lực rất mạnh. Nhớ lại thì, hoá ra cơm cậu ấy ăn là để nuôi sức mạnh à.

Nhưng lúc này, tôi không thể nghĩ được gì nữa, vì Lộ Ninh đã đấm tay lên cửa phòng chúng tôi.

Cậu ấy đặt tay lên hai bên hông tôi, sau đó kiễng chân hôn tôi.

Tôi sững sờ mất mấy giây mới phản ứng được. Tôi mừng như điên ôm chặt lấy vòng eo của Lộ Ninh rồi mạnh mẽ hôn lên đôi môi màu hồng nhạt đã làm tôi thương nhớ bấy lâu nay.

Tôi dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Lộ Ninh, sau đó không hề e dè xâm lược khoang miệng có hương vị kẹo mút táo ngọt ngào của cậu ấy.

Vị chua chua ngọt ngọt hoà quyện với nhau, chính là hương vị của mối tình đầu.

“Ơ? Sao lại không mở được vậy?” Tiếng của bạn cùng phòng vang lên ngoài cửa.

Lộ Ninh đẩy tôi ra rồi nhìn tôi, tôi quyến luyến không muốn rời khỏi cậu ấy. Sau khi chậm rãi đè xuống sự xao động trong lòng, tôi mở cửa ra nói với hai người đang muốn đi vào: “Mọi người chờ bên ngoài một chút.”, rồi lại đóng cửa lại.

Tôi kéo Lộ Ninh đã lùi lại ôm vào lòng rồi cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cậu ấy.

Lộ Ninh đảo mắt, sau đó nhanh chóng hôn lên miệng tôi rồi rụt lại ngay: “Trai thẳng bọn tôi không muốn hoa hồng, chỉ cần kẹo mút.”

“Thẳng?” Tôi nhìn cậu ấy một cách chăm chú rồi cười hỏi.

“Vì người tỏ tình với tôi đều là nam sinh mà, chỉ cần tôi nói mình là thẳng thì bọn họ đều rút lui.” Lộ Ninh cười tủm tỉm, “Nhưng tôi là trai thẳng 2kπ nguyên chất chỉ thuộc về một mình cậu thôi.”

Tôi nghe hiểu được ý cậu ấy. Ninh Ninh nhà chúng ta thật quá đáng yêu.

09 – CPY (Quan hệ nam nam)



Chúng tôi chuyển ra khỏi trường học vào năm thứ hai Đại học. Nam thanh niên với nhau, lại có thêm quan hệ bạn trai, đương nhiên sẽ không thể thiếu những lần quan hệ thân mật.

Có một lần, tôi vừa nhanh nhẹn ‘làm việc’ trên người cậu ấy vừa hung dữ hỏi: “Trai thẳng bọn em cũng quan hệ đồng giới à?” Tôi biết lúc trên giường thỉnh thoảng Ninh Ninh thích tôi thô bạo một chút, cũng có thể dùng dirty talk. Dù sao thì Ninh Ninh nhà chúng tôi rất là thẳng đấy.

Cả người Lộ Ninh đỏ hồng lên, cậu ấy vừa thở gấp vừa đáp lời: “Trai thẳng… a… bọn em cũng… làm tình… mà… ưm a!”

Tôi xuống giường đứng rồi dùng hai tay đỡ lấy mông Lộ Ninh, sau đó ôm cậu ấy vào lòng và tiếp tục với tư thế này. Vóc người của Lộ Ninh không quá cao, dùng tư thế này rất tiện cho chúng tôi.

“Cục cưng, tôi yêu em.” Tôi hôn Lộ Ninh loạn xạ

Sau khi làm xong, Ninh Ninh lười biếng nằm trong lòng tôi, nói: “Trai thẳng bọn em không dùng từ cục cưng.”

“Vậy gọi là gì?” Tôi phối hợp hỏi.

“Bọn em dùng vợ chồng.” Sau khi Lộ Ninh nói xong, cậu ấy học cách tôi gọi tên cậu ấy lần đầu tiên để thì thầm vào tai tôi, “Chồng ơi.”

Tôi trở mình đè cậu ấy xuống một lần nữa…

10 – Kết hôn



Lộ Ninh nói với tôi: “Trai thẳng bọn em muốn kết hôn.”

Thế là hôm nay, ngay lúc nãy, trong ngày kỷ niệm bảy năm của tôi và vợ, chúng tôi đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn. Đúng rồi, chính là thứ chúng tôi đang cầm trong tay đây.

Chắc mọi người cũng phát hiện ra rồi hả, tôi không lo lắng tí nào đâu. Tôi chỉ muốn khoe tình cảm của bọn tôi thôi.

11 – Kết



Tên tôi là Thiệu Trác, vợ tôi là trai thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play