Edit+beta: LQNN203

Lâm Âm ngồi xe của Ôn Thiến đến Cục Công an.

Bảo vệ ở cửa nhìn bọn họ: "Tìm Tạ Trình? Các người là gì của anh ta?"

Ôn Thiến đáp: "Là bạn, chúng tôi là bạn tốt của anh ấy, đến gặp anh ấy."

Bảo vệ lắc đầu: "Vụ án vẫn đang được điều tra. Ngoại trừ luật sư và người nhà, không ai được phép vào gặp."

Lâm Âm tiến lên: "Tôi là vợ của anh ấy."

Nói xong, cô đưa ảnh đăng ký kết hôn đã chụp cho bảo vệ: "Các anh có thể kiểm tra, tôi thực sự là vợ của anh ấy."

Bảo vệ gọi điện thoại, sau khi cúp máy liền để Lâm Âm và Ôn Thiến vào.

Ôn Thiến ôm lấy cánh tay Lâm Âm, nói nhỏ: "Sao cậu dám nói dối, rất dễ bị lộ." Nói xong cô nàng mới nhớ ra Lâm Âm không hề nói dối.

Cô đúng là vợ của Tạ Trình.

Không nói đến Ôn Thiến, ngay cả Lâm Âm cũng không thể thích ứng với thân phận mới của mình. Cô luôn biết cô và Tạ Trình đang ở trong một mối quan hệ hôn nhân bằng nhựa, trước nay chưa bao giờ nói rằng mình là vợ của anh trước mặt người khác.

Ôn Thiến nói đùa: "Không phải Tạ Trình thích nhất là tự mình công lược sao? Năm đó khi cậu băng bó vết thương cho anh ta, anh ta nói cậu đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bây giờ cậu nói cậu là vợ của anh ta, có khi nào anh ta tự bổ não nghĩ cậu muốn diễn giả thành thật cùng anh ta động phòng không."

Ôn Thiến nhìn vết trầy trên cổ tay Lâm Âm: "Cậu phải trốn nhà đi gặp anh ta bây giờ, chắc chắn anh ta vui muốn chết."

Lâm Âm kéo ống tay áo khoác xuống, che đi vết trầy trên cổ tay, không muốn Tạ Trình nhìn thấy.

Lâm Âm và Ôn Thiến ngồi trong phòng nghỉ, ngay sau đó, một cảnh sát phụ trách vụ án bước vào, nói rằng Tạ Trình bây giờ không muốn gặp ai, bảo họ trở về trước.

Lâm Âm có chút khó hiểu: "Anh ấy cũng không muốn gặp tôi?"

Viên cảnh sát gật đầu.

Ôn Thiến có chút tức giận, cảm thấy ấm ức thay Lâm Âm, bọn họ lăn lộn nửa ngày, Tạ Trình ngay cả mặt cũng không muốn nhìn, lửa giận lập tức bùng lên: "Anh ta có ý gì, tại sao không chịu gặp?"

Lâm Âm kéo Ôn Thiến, thấp giọng hỏi viên cảnh sát: "Hiện tại tinh thần của anh ấy không tốt lắm sao?"

Cho nên anh mới tránh cô không chịu gặp?

Viên cảnh sát trả lời: "Không ổn lắm. Hiện tại chúng tôi không tiện nói chi tiết về vụ án."

Lâm Âm tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Còn kết quả điều tra, đối với anh ấy là tốt hay xấu?"

Viên cảnh sát nói: "Xin lỗi cô, không tiện tiết lộ. Nếu cô muốn biết bất cứ điều gì, cô có thể liên hệ với luật sư của Tạ Trình."

Lâm Âm và Ôn Thiến bước ra khỏi Cục Công an và lên xe, Ôn Thiến đưa Lâm Âm đến nhà của Tạ Trình, không phải nhà cũ của Tạ gia nơi tổ chức tang lễ, mà là nơi Lâm Âm và Tạ Trình ở sau khi lãnh chứng.

Ôn Thiến ở trong phòng của Lâm Âm, cô ấy sẽ ở lại đây cho đến khi chuyện của Tạ Trình được giải quyết.

*****

Bảy giờ sáng hôm sau, điện thoại di động của Lâm Âm bị Lâm Du oanh tạc: "Âm Âm, em đang ở đâu?"

Tại sao em gái anh lại bốc hơi khỏi phòng chỉ trong một đêm, đã nói sẽ đến Maldives lúc bảy giờ mà.

Lâm Âm bảo Lâm Du bình tĩnh lại: "Anh hai, em không sao, hiện tại em đang ở cùng Ôn Thiến."

Lâm Âm bảo Ôn Thiến đến nói chuyện với Lâm Du, lúc này anh mới cảm thấy an tâm một chút khi nghe giọng nói của Ôn Thiến.

"Không đúng, cửa phòng của em không phải khóa rồi sao, làm sao em ra ngoài được?" Lâm Du đi tới bên cửa sổ liếc nhìn, "Em trèo cửa sổ nhảy tường?"

Lâm Âm không nói gì, ngầm mặc định.

Lâm Du thót tim một trận: "Có bị thương không?"

Lâm Âm thì thào nói: "Không có."

Ngay sau đó Lâm Du nhìn thấy thứ còn thót tim hơn, tờ giấy đăng ký kết hôn trên bàn làm việc.

Nhìn bức ảnh chụp Lâm Âm và Tạ Trình ở trang bên trong, anh tức giận đến mức suýt chút nữa thở không ra hơi, giọng nói lớn đến mức lật cả mái nhà: "Em và Tạ Trình lãnh chứng rồi?!"

Anh thậm chí không thèm nói chuyện điện thoại, lao ra khỏi phòng với tờ giấy đăng ký kết hôn, hét lên: "Anh cả, củ cải của chúng ta bị lợn nhổ đi rồi."

Lần này thực sự là bị nhổ đi, đã lãnh chứng luôn rồi.

Lâm Sâm bị giọng nói của Lâm Du đánh thức, từ trong phòng ngủ đi ra: "Mới sáng sớm ầm ĩ cái gì vậy?"

Lâm Du đưa giấy kết hôn cho Lâm Sâm: "Âm Âm."

Sau khi xem xong, Lâm Sâm gần như không thở nổi, may mà anh đã quen với sóng to gió lớn nên nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn lướt qua ngày tháng trên giấy đăng ký kết hôn, rồi chìm vào trầm tư.

Lâm Âm không để cuộc sống của mình bị ảnh hưởng bởi điều này, tới giờ đi làm vẫn đi làm bình thường, tập luyện chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Trong giờ giải lao buổi chiều, Lưu Hiểu Thanh đến hỏi Lâm Âm cô sẽ biểu diễn gì trong buổi báo danh cá nhân của Lễ hội mùa xuân.

Lâm Âm suy nghĩ một chút: "Tôi không biết, chưa nghĩ tới, còn cô thì sao?"

Lưu Hiểu Thanh: "Tôi cũng chưa nghĩ ra, nhưng Chu Phán Phán đã nghĩ kỹ rồi. Cô ấy muốn biểu diễn điệu múa mà cô ấy đã không thể thực hiện trong trận chung kết Hoa Quế Cup vừa rồi."

Lâm Âm: "Thật tốt, điệu múa đó rất đẹp, không nên bị chôn vùi."

Lưu Hiểu Thanh: "Cô Trần có phải muốn cô múa《 Cò trắng 》 không?" 《 Cò trắng 》 chính là điệu múa đã giúp Lâm Âm giành được giải huy chương vàng đặc biệt của Hoa Quế Cup.

Lâm Âm: "Tôi sẽ suy nghĩ. Dù sao thì vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, không vội."

Lưu Hiểu Thanh nhìn quầng thâm trên mặt Lâm Âm: "Tối hôm qua cô ngủ không ngon à?"

Lâm Âm cười: "Tôi gặp ác mộng."

Lưu Hiểu Thanh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra đọc tin tức về Tạ Trình, nói nhỏ: "Cô lo lắng cho Tạ Trình sao? Chuyện của anh ấy khá lớn, dựa vào kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm của tôi, tôi nghi ngờ có kẻ đứng sau thúc đẩy việc này, mướn thủy quân khuấy động vùng biển."

Mấy ngày nay Lâm Âm rất lo lắng cho Tạ Trình, cô không nghĩ nhiều như vậy, sau lời nhắc nhở của Lưu Hiểu Thanh, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về toàn bộ sự việc.

Người tố giác là bảo mẫu của nhà họ Tạ, Tạ Vân Khai đã mất từ ​​lâu, người đã chết, người bảo mẫu này không thể trông cậy vào Tạ Vân Khai, cũng không thể lấy tiền của Tạ Vân Khai. Cô biết Tạ Trình tàn nhẫn thâm độc, muốn đắc tội anh, điều đó cho thấy phía sau bà ta phải có người chống lưng, bà ta có thể nhận được lợi ích và tiền bạc từ đó.

Trừ khi lợi dụng chuyện này khiến Tạ Trình sụp đổ, bằng không chờ Tạ Trình vực dậy, với tính cách của Tạ Trình, người đó sẽ bị trả thù gấp mười hay gấp trăm lần.

Rất có thể là kẻ thù cũ của Tạ Trình, hoặc là đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực kinh doanh.

Lưu Hiểu Thanh ghé vào bên tai Lâm Âm nói nhỏ: "Cô nói xem, chuyện này có thể do vị hôn phu cũ của cô làm không?"

Lâm Âm suy nghĩ một chút: "Không chắc là anh ta." Cố Du Minh hẳn là không có lá gan lớn như vậy, dùng toàn bộ Cố gia làm trọng lượng cho mình để đối phó với Tạ Trình.

Lâm Âm nhìn vào điện thoại, những lời lăng mạ đối với Tạ Trình trên Internet ngày càng nhiều hơn. Anh đã bị đắp nặn thành tội phạm bạo lực giết cha máu lạnh vô tình.

Lâm Âm càng nhìn càng tức giận, tắt điện thoại không thèm nhìn nữa, cảnh sát bên kia hẳn là đang điều tra sự việc, sự thật sẽ sớm được tiết lộ.

Đêm đó, cảnh sát đưa ra thông báo rằng mọi cáo buộc chống lại Tạ Trình đều là sai sự thật.

Trên đây là nội dung do cơ quan công an đưa ra, liên quan đến quyền riêng tư của các bên liên quan, còn rất nhiều nội dung chưa được công bố, ví dụ như căn phòng tối là có thật. Qua xét nghiệm ADN, vết máu trên các góc nhà, mặt đất, dụng cụ đánh đập và dây xích sắt được tìm thấy, tất cả đều thuộc về Tạ Trình.

Có nghĩa là, người bị đánh đập và bạo hành quanh năm không phải là Tạ Vân Khai, mà là Tạ Trình, khi đó còn là một đứa trẻ.

Lâm Âm đã gọi cho cảnh sát phụ trách vụ án, lấy thân phận là vợ của Tạ Trình biết được kết quả điều tra.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Âm cảm thấy thật lâu không thở nổi, cổ họng như bị một đôi tay vô hình bóp chặt.

Cô đứng trên ban công phòng khách, khi gió thổi qua, ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng có vẻ hơi run lên.

Mặc dù cô đã đoán được người bị đối xử thô bạo không phải Tạ Vân Khai, mà là Tạ Trình. Chứng cứ đã xác nhận suy đoán của cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy hoang đường, không thể chấp nhận được.

Lâm Âm không thể không nghĩ đến cậu bé tên Bối Bối mà cô đã quyên góp tiền để giải cứu từ điệu múa tuyên truyền cho game là《 Trang Khương 》 mà Tạ Trình đã trả cho cô.

Đứa trẻ ngoan cố tin rằng cô là chị gái ruột của mình, nhất quyết muốn ở bên cô. Cũng giống như Tạ Trình nói rằng cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên hơn bảy năm trước.

Lâm Âm xoa xoa thái dương, cố gắng làm cho trí nhớ của mình trở nên rõ ràng hơn.

Cô nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với Tạ Trình, đó là một ngày tháng sáu. Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời xán lạn, những bức tường trong ngõ bò đầy hoa hồng trắng và hoa tường vi.

Năm mười lăm tuổi, vì chuyện múa cô đã cãi nhau với anh cả và anh hai, chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy Tạ Trình mười tám tuổi đang ngồi ở đầu ngõ.

Thân hình anh hao gầy, dáng vẻ ủ rũ, cúi đầu, dựa vào tường, mặc một chiếc áo phông dài tay, trên cổ tay có vết máu chảy ra.

Tháng sáu trời nóng mà anh mặc áo dài tay. Lâm Du nói anh luôn đánh nhau với bọn côn đồ bên ngoài trường học và thường bị thương. Giờ nghĩ lại, có lẽ anh cố tình làm vậy, để che giấu nguồn gốc thực sự của vết thương.

Lâm Âm không biết tại sao Tạ Trình lại muốn che đậy hành động đánh đập bạo lực của bố mình đối với mình, cô tiếp tục nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Cô chạy ra khỏi nhà, ngồi xuống đầu ngõ nghỉ ngơi cho đỡ mệt, khi nhìn lên thì thấy Tạ Trình đang ngồi đối diện. Lúc đó cô có chút sợ anh, nhìn anh thật sự không giống người tốt.

Anh để máu chảy ra từ tay mình, khuôn mặt vô cảm, như thể anh không cảm thấy đau đớn chút nào.

Cô tự nhiên mềm lòng, ôn nhu hỏi anh: "Đau không?"

Anh nghiêng đầu, tỏ vẻ cáu kỉnh, phớt lờ cô.

Cô đứng dậy đi đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc sát trùng, băng cầm máu, băng keo cá nhân, còn có rất nhiều, cô quay lại với cái túi đặt trước mặt anh: "Anh xử lý một chút đi, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, rất phiền phức."

Anh vẫn phớt lờ cô, dường như thấy cô phiền phức nên anh ngồi sang một bên, tránh cô.

Cô quay lại đầu ngõ đối diện ngồi nghỉ, nghĩ đến chuyện mâu thuẫn với các anh, cô không kìm được nước mắt, càng khóc càng khó chịu, càng khóc to hơn.

Anh bị quấy rầy, cuối cùng mới đồng ý mở miệng nói: "Nhóc khóc cái gì?"

Cô gạt nước mắt, vừa khóc vừa nói về những suy nghĩ của bản thân, như tâm sự, giãi bày những nhớ nhung về mẹ, về tình yêu với nghiệp múa và sự khó hiểu của các anh trai.

Anh nghe xong cảm thấy buồn cười: "Chuyện này có đáng để nhóc khóc như trời sập không?"

Sau khi nói chuyện, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhìn túi thuốc dưới chân anh, đi tới, ngồi xổm trước mặt anh: "Em giúp anh băng bó."

Anh không nhúc nhích nhưng cũng không từ chối, cô vén tay áo anh lên, nhìn thấy vết máu loang lổ trên da anh, cô cầm bông tẩm cồn lên, cẩn thận lau sạch vết máu rồi quấn lại cho anh.

Nói với anh: "Học sinh nên chăm chỉ học tập, tại sao lại luôn đánh nhau với người khác."

Anh cáu kỉnh rút tay về: "Không phải việc của nhóc."

Cô dường như không nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của anh, nhẹ nhàng dặn dò anh phải chú ý: "Bị thương thì không được tiếp xúc với nước, mấy ngày tới không được tắm cũng không được ăn thức ăn có khẩu vị nặng, anh nghe không?"

Anh không nói lời nào, cô đứng dậy, quay lại bức tường đối diện ngồi xuống, ôm đầu gối nhìn anh rồi ấm ức nói: "Em tốt bụng giúp anh băng bó lại còn nói chuyện với anh, sao anh lại phớt lờ người ta."

Sau đó anh mới thốt ra khỏi cổ họng: "Biết rồi."

Một cơn gió từ ban công thổi vào, Lâm Âm đóng cửa sổ, trở lại phòng khách bật điều hòa, cầm lấy cốc sữa ấm mà Ôn Thiến đưa cho cô, ngồi trên ghế sô pha.

Cuối cùng cô cũng hiểu anh.

Anh là người giống như Bối Bối, suốt ngày sống trong môi trường lạnh lẽo và tăm tối, một ngày nọ, khi nhìn thấy một tia nắng, liền cho rằng ánh nắng đó chỉ chiếu vào mình.

Cho nên anh cho rằng cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, một mực tin vào điều đó.

Ôn Thiến lay lay cánh tay Lâm Âm: "Nghĩ gì thế, nhập tâm như vậy?"

Ôn Thiến vội vàng đưa khăn giấy cho Lâm Âm: "Ôi, sao cậu lại khóc, không phải cảnh sát nói Tạ Trình bị oan sao. Anh ta không sao, hôm nay sẽ được thả, cậu đừng lo lắng."

Lâm Âm đưa tay lên lau nước mắt, cô không lo lắng, chỉ là đột nhiên rất đau lòng.

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Chạm vào Tạ ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play