Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm nhìn Tạ Trình dừng ở trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Còn có, chiếc áo khoác trên người anh là thế nào, thế mà là kiểu áo cặp với cô. Trợ lý Vương khi giao quần áo cho cô không nói, chỉ nói là do Tạ tổng yêu cầu giao tới.
Trợ lý Vương mặc vest bên ngoài run lên vì lạnh, khi bước vào hội trường thì máy sưởi phả vào mặt, vào đến phòng múa lại càng ấm hơn.
Ấm áp đến mức anh ta muốn cởi áo khoác, nhưng tổng giám đốc của anh ta vẫn đang mặc áo khoác bên ngoài.
Cô Lâm người ta đã thay trang phục biểu diễn, bên trong là một chiếc váy mỏng, bên ngoài khoác áo khoác để tránh cảm lạnh cũng dễ dàng mặc vào cởi ra. Còn ngài đang mặc áo sơ mi và áo len bên trong, thực sự không cần phải mặc một chiếc áo khoác dày mọi lúc trong phòng máy sưởi, thực sự không nóng sao?
Viên Tĩnh Di đứng sau Tạ Trình, ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, nhíu mày.
Cô ta lớn lên cùng anh, biết rằng ngay cả trong mùa đông lạnh giá nhất, anh cũng sẽ không mặc áo lông vũ, hiếm khi mặc áo len, thường là áo sơ mi và áo khoác.
Anh thực sự đã mặc một chiếc áo khoác mà anh chưa bao giờ mặc vì người phụ nữ đó.
Viên Tĩnh Di liếc mắt nhìn Lâm Âm, không biết người phụ nữ này có cái gì tốt như vậy, khiến Tạ Trình đầu óc mụ mị đến mức không thèm nhìn cô ta.
Còn ánh mắt của Tạ Trình khi nhìn Lâm Âm, ôn nhu như vậy, cô ta chưa từng thấy ánh mắt như thế của anh, giống như nhìn món trang sức mỏng manh, quý giá nhất trên đời.
Tạ Trình rũ mắt xuống nhìn Lâm Âm: "Công việc đã xử lý trước, nên tôi trở về."
Lâm Âm: "Anh không về Uyển Thành à?"
Tạ Trình: "Công ty chi nhánh ở thủ đô có chút chuyện."
Cả hai không nói gì thân mật, nhưng những người xung quanh cảm thấy rất tự nhiên, giống như một cặp đôi đã lâu không gặp.
Điều quan trọng nhất là cuộc đối thoại giữa họ, rõ ràng là Tạ Trình đã báo cáo hành trình của mình cho Lâm Âm, thường chỉ có giữa bạn trai và bạn gái mới như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Viên Tĩnh Di, thanh mai trúc mã đây là bị cho ra rìa? Chẳng phải vừa rồi cô ta vẫn còn rất kiêu ngạo sao, vừa quay đầu đã bị vả mặt.
Viên Tĩnh Di siết chặt quai ba lô, đầu ngón tay trắng bệch, tức giận đến mức suýt chút nữa cắn nát hàm răng.
"Số 36 đến 40, vào phòng hóa trang chuẩn bị." Giọng nhân viên từ ngoài cửa truyền đến.
Thi đấu là năm người một phòng hóa trang, số thứ tự của Lâm Âm và Chu Phán Phán gần nhau nên được chia vào một phòng, không ngờ Viên Tĩnh Di cũng được chia vào nhóm này, Viên Tĩnh Di là số 40.
Lâm Âm hóa trang xong, muốn đi toilet, hỏi Chu Phán Phán có đi không, Chu Phán Phán nói không đi, sắp sửa đến phiên cô ta biểu diễn.
Sau khi Lâm Âm đi ra ngoài, Chu Phán Phán nhìn mình trong gương, tự cổ vũ trong lòng.
Hiện tại cô ta còn ở trong tình trạng tốt hơn so với vòng loại, cô ta tự tin sẽ quyết phân thắng bại với Lâm Âm và Viên Tĩnh Di.
Âm thanh của chương trình phát sóng trên sân khấu vang lên. Số 35 đã bắt đầu biểu diễn, cô ta là người tiếp theo. Chu Phán Phán đứng dậy khỏi gương trang điểm, chuẩn bị bước vào sân khấu.
Lúc này, cô ta đột nhiên nghe thấy Viên Tĩnh Di nói chuyện điện thoại.
"Có chắc tin đó là sự thật không? Kiều Thiên Thiên không chết trong một vụ tai nạn ô tô mà là nhảy từ trên lầu xuống rồi qua đời. Khi đó bà ấy đang gian díu với một người đàn ông khác trong khách sạn. Người đàn ông đó là Lý Hà Quân, giám khảo chính của Hoa Quế Cup."
"Còn bố cô ta thì sao... Người bố chết trong một vụ tai nạn xe hơi, hay là vì trên đường đi bắt gian cảm xúc kích động nên mới gây ra tai nạn xe hơi."
"Cho nên tất cả đều là giả tạo khi nói cả hai đều chết trong một vụ tai nạn xe hơi, lừa dối rồi bắt gian mới là sự thật. Tôi không ngờ Kiều Thiên Thiên lại là một người như vậy, cái gì mà huyền thoại múa cổ điển, đều là giả."
Chu Phán Phán bước tới chỗ Viên Tĩnh Di: "Cô đang nói bậy cái gì vậy, để làm lung lay tâm lý Lâm Âm, bát nước bẩn gì cũng dám hắt lên người Kiều Thiên Thiên."
Viên Tĩnh Di cúp điện thoại, nâng cằm nhìn Chu Phán Phán: "Nếu như cô không nói tôi cũng không nghĩ muốn nói cho cô ta biết chuyện này. Cô đoán sau khi cô ta biết còn có thể thi đấu tốt trên sân khấu sao, giám khảo chủ chốt ngồi đó chính là gian phu của mẹ cô ta."
"Gian phu cái rắm," lửa giận của Chu Phán Phán lập tức bốc lên, "Kiều Thiên Thiên là thần tượng của tôi, cô dám xúc phạm thần tượng của tôi hả!"
Viên Tĩnh Di cất điện thoại di động đi: "Có phải xúc phạm hay không, một lát hỏi Lâm Âm thì sẽ biết. Tại sao hai anh trai của cô ta lại không cho cô ta múa, chính là không muốn cô ta biết sự thật."
Chu Phán Phán kéo Viên Tĩnh Di sang một bên, chỉ vào cô ta: "Nếu cô dám nói nửa lời trước mặt Lâm Âm, đừng trách tôi xé miệng cô."
Khi Lâm Âm từ toilet trở lại, Viên Tĩnh Di vừa mở miệng định gọi cô thì đã Chu Phán Phán bịt miệng lại, kéo cô ta đến một căn phòng trống bên cạnh.
Lâm Âm không tìm thấy Chu Phán Phán đâu, nghĩ cô ấy đang biểu diễn trên sân khấu cho đến khi loa phát thanh vang lên: "Chu Phán Phán, số thứ tự 36 xin hãy chuẩn bị."
Nhân viên lo lắng đi tới: "Chu Phán Phán, Chu Phán Phán đâu, đến giờ lên sân khấu rồi, nếu không sẽ bị hủy bỏ."
Lâm Âm giúp mọi người tìm khắp nơi, điện thoại của Chu Phán Phán cũng không nhận, cho đến khi loa lại vang lên: "Lâm Âm, số thứ tự 37 xin hãy chuẩn bị."
Viên Tĩnh Di bị Chu Phán Phán bịt miệng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm, thầm nghĩ người phụ nữ này điên rồi, đây là cuộc thi Hoa Quế Cup bốn năm một lần, cô ta có đủ sức đoạt giải huy chương vàng đặc biệt, nhưng cô ta đã bỏ cuộc như thế này.
Khi Lâm Âm lên sân khấu, Chu Phán Phán mới buông Viên Tĩnh Di ra, đưa tay lên lau nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng lấm lem.
Cô ta nghĩ, bản thân không còn nợ Lâm Âm nữa, sau này trong lòng không phải áy náy với cô nữa, sau này cuối cùng cũng có thể nhẹ đồ ra trận.
Chu Phán Phán cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có, điều này khiến cô ta còn hạnh phúc hơn cả khi giành được huy chương vàng đặc biệt, đến mức cô ta không thể ngừng khóc.
Tạ Trình được đặc biệt mời đến ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, đèn trên sân khấu mờ đi, tiếng nhạc du dương vang lên, tia sáng duy nhất rơi vào Lâm Âm, người đang nhảy múa trên sân khấu.
Cô đang mặc một chiếc váy trắng, giống như những chiếc lông trắng như tuyết trên thân cò, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Lâm Âm đã múa một bài hát tự biên đạo《 Cò trắng 》, với chủ đề là bảo vệ các loài động vật hoang dã, ủng hộ sự chung sống hài hòa giữa con người và thiên nhiên.
Quần áo trắng như tuyết, mái tóc màu ngọc bích, nhóm ngư dân bắt cá trong bóng chiều tà, bị kinh sợ bay đến ngọn núi Bích Sơn phản chiếu xa xa, cây hoa lê rơi trong gió đêm.
Khi cô đứng giữa sân khấu, cô là con cò duy nhất trên thế giới.
Tạ Trình dựa vào lưng ghế nhìn lên sân khấu, anh luôn biết cô rất đẹp, cô sinh ra là để thuộc về sân khấu.
Sau khi kết thúc điệu múa, khán giả lặng đi trong vài giây, sau đó là những tràng pháo tay như sấm.
Ngạc nhiên thay, ba trong số năm vị giám khảo đã cho cô điểm 10 tuyệt đối, không kể điểm cao nhất và điểm thấp nhất, điểm chung cuộc là 9,86 điểm, cao hơn so với vị trí thứ hai chỉ một điểm, có thể được gọi là nghiền áp tuyệt đối.
Người dẫn chương trình báo cáo tỷ số ngay tại chỗ, khán giả trong phòng truyền hình trực tuyến và hiện trường đều sôi sùng sục.
Lâm Âm nhìn thấy điểm số của mình, trong mắt lập tức trào ánh lệ, số điểm 9,86 này giống hệt số điểm mà Kiều Thiên Thiên đã phá kỷ lục lịch sử.
Lâm Âm đứng trên sân khấu, đôi mắt như xuyên thấu thời gian và không gian, nhìn thấy mẹ đang múa dưới ánh trăng, còn cô ngồi bên cạnh khi còn nhỏ.
Lâm Âm đã giành được giải huy chương vàng đặc biệt năm nay mà không hề trì hoãn, Viên Tĩnh Di chỉ giành được một giải thưởng xuất sắc vì lỗi biểu diễn, tệ hơn rất nhiều so với giải huy chương vàng mà cô ta giành được lần trước.
Chu Phán Phán đã bỏ cuộc, Lý Vân Cẩn đã thể hiện đặc biệt xuất sắc, giành được huy chương vàng.
Lâm Âm và Lý Vân Cẩn đứng nhất và nhì, họ là bạn múa của cùng một đoàn múa. Các cư dân mạng đặt cho họ biệt danh, gọi là cặp đôi "Kim đồng ngọc nữ", còn có người bắt đầu chèo CP.
Lâm Âm gọi điện cho Chu Phán Phán, hỏi cô ta tại sao lại từ bỏ cuộc thi, cô ta nói rằng đột nhiên bị đau bụng, không thể tham gia cuộc thi được, vì vậy cô ta đã về khách sạn trước.
Lâm Âm và Lý Vân Cẩn cùng nhau đi ra khỏi hội trường, Lý Vân Cẩn đang định nói muốn giúp Lâm Âm xách ba lô thì Lâm Âm đột nhiên tiến lên một bước, hô lên: "Tạ Trình."
Tạ Trình bước lên phía trước, liếc nhìn Lý Vân Cẩn một cái, từ trong tay Lâm Âm nhận lấy ba lô: "Đi, đưa em về khách sạn."
Ngay sau khi đến khách sạn, Lâm Âm thấy Tạ Trình vẫn chưa rời đi, bọn họ cùng đi vào, phát hiện ra anh cũng đang ở trong khách sạn này, hơn nữa còn ở phòng bên cạnh cô.
Khi Tạ Trình trở lại phòng, Lâm Âm gõ cửa phòng Chu Phán Phán, bước vào.
Cô cứ tưởng Chu Phán Phán sẽ khóc rất thương tâm, nhưng không ngờ trạng thái tinh thần của cô ta tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
"Đừng nói với tôi rằng cô đã bỏ cuộc vì đau bụng. Từ những gì tôi biết về cô, ngay cả khi cô bị gãy chân, cô vẫn sẽ leo lên sân khấu, cô sao vậy Phán Phán?"
Chu Phán Phán nhìn Lâm Âm: "Tôi không sao, thật sự không sao, tôi lại không phải rút khỏi giới múa, bốn năm nữa trở lại cũng không muộn."
Lâm Âm nghe thấy liền biết có vấn đề: "Rốt cuộc tại sao cô lại từ bỏ?"
Chu Phán Phán cúi đầu dọn giường mình: "Không liên quan gì đến cô, là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn nói, đừng hỏi."
Lâm Âm đứng dậy: "Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước."
Chu Phán Phán đưa Lâm Âm ra cửa, mở miệng, tựa hồ muốn nói lại thôi. Lâm Âm: "Phán Phán, hôm nay cô có chuyện gì vậy?"
Chu Phán Phán: "Không có chuyện gì, chính là, nếu Viên Tĩnh Di nói dối lung tung gì với cô, cô đừng tin." Nói xong đóng cửa lại.
Lâm Âm hơi ngạc nhiên, Viên Tĩnh Di thì có thể nói dối cô chuyện gì được. Cô không suy nghĩ nhiều, trở về phòng gọi cho Tạ Trình, nhờ anh gửi cho cô bức ảnh mà anh đã chụp cô khi trao giải tối nay.
Tạ Trình không biết đã rời khách sạn lúc nào, giống như đang nói chuyện với ai đó, bảo cô đợi một lát.
Ngay sau đó Lâm Âm nhận được bức ảnh do Tạ Trình gửi, xem xong bức ảnh, mắt cô tối sầm lại.
Làm sao có thể có người như vậy, rõ ràng cô đứng ở chính giữa, anh đem Lý Vân Cẩn và những người bên cạnh cô cắt đi, để còn lại mình cô cầm huy chương vàng đặc biệt đứng trên sân khấu.
Lâm Âm không còn cách nào khác đành phải gửi bức ảnh này cho anh cả và anh hai, để họ nhìn dáng vẻ cô đứng trên sân khấu giành giải thưởng, ngay cả số điểm cũng giống với mẹ.
Di động của Lâm Âm vang lên, nhìn thấy một chuỗi số điện thoại xa lạ từ Uyển Thành, cô liền nhấc máy, không ngờ lại là giọng nói của Cố Du Minh từ phía bên kia.
"Âm Âm, chúc mừng em."
Trước khi Cố Du Minh có thể nói hết câu, Lâm Âm đã cúp điện thoại. Cô đã đến thủ đô, anh ta thế mà vẫn âm hồn bất tan như vậy.
Lâm Âm tẩy trang, thay quần áo, chuẩn bị đi ăn cơm.
Cô đi ra ngoài, mặc chiếc áo khoác lông vũ dày mà Tạ Trình đã đưa cho cô, đi đến một cửa hàng cháo, vừa ăn cháo vừa xem tin tức cuộc thi hôm nay.
Giữa lúc đó, cô nhận được một số cuộc điện thoại từ một số tạp chí, muốn phỏng vấn cô, mong muốn cô chụp bìa tạp chí của họ.
Dù điện thoại cứ quấy nhiễu cô ăn nhưng cô không hề thấy phiền chút nào, bởi đây là cuộc sống mẹ đã trải qua, khiến cô cảm thấy mình được gần mẹ thêm một bước, cô nhất định sẽ trở thành một diễn viên múa giỏi như mẹ.
Mẹ là niềm tin và ánh sáng của cô, ủng hộ và chỉ dẫn cô.
Lâm Âm nhìn điện thoại, đột nhiên một tin tức nhảy ra, "Kiều Thiên Thiên lừa dối Lý Hà Quân, hai người là mối tình đầu của nhau."
Lâm Âm nhíu mày, mở ra bài đăng, người tố cáo đăng hai tấm ảnh.
Bức ảnh thứ nhất là Kiều Thiên Thiên đi theo một người đàn ông vào khách sạn. Bức ảnh thứ hai là bức ảnh chụp một tòa nhà, địa điểm là dưới lầu của khách sạn. Một người phụ nữ nằm trên vũng máu, chiếc váy múa màu trắng trên người bị nhuộm đỏ máu, trên mặt đất toàn là máu.
Mặc dù người phụ nữ đã đẫm máu, nhưng nhìn thoáng qua Lâm Âm cũng nhận ra, đây là mẹ của cô, người mẹ mà cô đã yêu thương và nhớ nhung nhiều năm như vậy!
Người đăng tin cũng viết trong bài đăng: "Chồng của Kiều Thiên Thiên, thương nhân nổi tiếng Lâm Trấn Viễn, đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường đi bắt gian. Người vợ phóng đãng đã giết chết chồng của mình, chết không đáng tiếc."
Giới múa bùng nổ. Kiều Thiên Thiên, vị thần mà vô số vũ công ngưỡng mộ, bị kéo xuống khỏi thần đàn, đột ngột sụp đổ.
"Không thể, tuyệt đối không thể, Kiều Thiên Thiên là người tốt, không thể làm ra chuyện như vậy."
"Những bức ảnh đó là thật, nhân viên kỹ thuật đã xác minh, không phải, Kiều Thiên Thiên căn bản không chết trong một vụ tai nạn xe hơi nào cả, chỉ là tin tức năm đó đã bị ém xuống."
"Ngay cả khi bức ảnh là thật thì thế nào, điều đó chứng minh được vấn đề gì, chẳng lẽ blogger đã trốn dưới giường khách sạn của họ để chụp lén?"
"Lý Hà Quân có một bên chân là giả. Nghe nói là do bị Lâm Trấn Viễn đánh gãy, gian phu dâm phụ đã sớm qua lại với nhau rồi."
"Nghe nói Lý Hà Quân còn bị Sở Công an bắt đi để điều tra, tưởng rằng đây là một vụ giết người vì tình, nhưng sau đó mới biết đó là tự sát, Lý Hà Quân mới được thả."
"Nữ thần múa của một thế hệ ấy vậy mà là loại người này. Thật tiếc khi tôi còn xem bà ấy như thần tượng của mình, tôi thực sự mù quáng quá đi."
Nhìn bức ảnh trong bài, Lâm Âm cảm thấy máu toàn thân đều lạnh, chân tay cứng đờ, thậm chí không còn sức mà tắt màn hình điện thoại.
Cô ngồi trên ghế, như thể linh hồn của cô bị lấy đi, trở thành một thể xác nực cười, thậm chí không thể khóc.
Cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao các anh trai của cô thà chết chứ không để cô múa, tại sao năm chữ "Đoàn ca múa Uyển Thành" là điều cấm kỵ ở nhà, không được phép nhắc đến.
Họ biết tất cả mọi thứ, chỉ có cô là chẳng hay biết gì.
Lâm Âm không biết mình đã thanh toán như thế nào, làm cách nào để xuống cầu thang, khi định thần lại thì cô đã đến trước cửa khách sạn.
Khách sạn này rất gần địa điểm thi đấu, hầu hết những người ở đây đều là thí sinh, không ai trong ngành múa là không biết Kiều Thiên Thiên. Sau khi đoạt giải, Lâm Âm trở nên nổi tiếng, cô bị đào ra là con gái của Kiều Thiên Thiên, nhiều phương tiện truyền thông khen ngợi cô, nói trò giỏi hơn thầy, có thể sẽ vượt qua Kiều Thiên Thiên trong tương lai.
Trên đường đi, có người xin cô chữ ký và chụp ảnh chung.
Sau khi bài đăng nổ ra, sóng gió đảo lộn, thấy cô bọn họ không còn mang theo ngưỡng mộ và chúc tụng nữa.
"Cô ấy là Lâm Âm, thành thật mà nói, vũ đạo của cô ấy rất tốt, lãnh đạo ngành đã phân tích, thuộc trình độ huy chương vàng đặc biệt."
"Ngay cả khi cô ấy rất tốt, thì 9,68 điểm cũng quá lố rồi."
"Thuyết âm mưu, điểm số cao ngất trời của cô ấy sẽ không phải là do Lý Hà Quân có quan hệ bất chính với mẹ cô ấy chứ?"
"Có khả năng là thực ra cô ấy được Kiều Thiên Thiên và Lý Hà Quân sinh ra không?"
Lâm Âm nghe thấy tiếng chỉ trỏ bên tai, thanh âm run rẩy mà hét lên: "Các người câm miệng, không phải như vậy, mẹ tôi không phải người như vậy, hẳn là có hiểu lầm, bà sẽ không như vậy, sẽ không!"
Lâm Âm nhìn lên, thấy Tạ Trình đang đến gần.
Dù dễ khóc nhưng cô không phải là người nhu nhược. Cô đã không rơi một giọt nước mắt nào kể từ khi nhìn thấy bài đăng bị phát tán.
Có thể là do anh đưa cô ra khỏi nhà để tham gia cuộc thi và hỗ trợ cô múa vô điều kiện, anh cũng ở bên cô ấy trong suốt thời gian trước cuộc thi, điều đó khiến cô cảm thấy rằng anh là người duy nhất trên thế giới này hiểu cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô chợt cảm thấy mình rất ấm ức, nước mắt trào ra.
Tạ Trình bước lên phía trước, sắc bén liếc nhìn xung quanh, giọng nói như băng lãnh, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Cảm giác áp bức do cấp trên mang lại khiến người ta ớn lạnh, những người xung quanh không dám nói thêm gì, tản mát ra.
Lâm Âm lấy mu bàn tay lau nước mắt, cảm thấy sau đầu có một lòng bàn tay ấm áp, sau đó cô bị ôm vào lồng ngục rộng.