Rốt cuộc sau gần nửa canh giờ, Yến Thanh Việt và Từ Sa cuối cùng cũng làm xong chuyện hoang đường kia.

Từ Sa mặt không đổi sắc, hơi cụp mắt lại rồi nuốt xuống, lấy ống tay áo lau đi khóe môi của mình cùng những vết tích ô uế dính trên áo ngoài. Sau đó hắn lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi quần, cẩn thận lau nơi nào đó của Yến Thanh Việt.

“Thế tử, ngươi thấy người của bổn vương có nghe lời không?” – Trên mặt Yến Thanh Việt đều là vẻ sủng ái, hắn xoa đầu Từ Sa như ban thưởng.

“Ngoan.”

Từ Sa thuận theo nhắm mắt, thành thục đeo đai lưng cho Yến Thanh Việt. Sau khi được Yến Thanh Việt cho phép thì lui sang một bên, Từ Sa cũng không hề thấy xấu hổ khi làm điều đó trước mặt người khác.

Kỳ Văn lập tức hiểu ra, hôm đó Từ Sa câu dẫn mình đoán chừng cũng là nghe theo Yến Thanh Việt.

Yến Thanh Việt từ tốn chỉnh lại ngoại bào rồi đứng dậy đến gần Kỳ Văn, hắn yêu thích vuốt ve khuôn mặt của Kỳ Văn, đầu ngón tay tái nhợt lượn lờ qua lại như trêu chọc.

Kỳ Văn đáy lòng sinh ra chán ghét: “Vinh Vương điện hạ, xin hãy tự trọng. Thần là Nhị hoàng tử phi.”

Yến Thanh Việt xem thường: “Thì sao?”

Kỳ Văn ngẩn ra, y lẽ ra nên biết tên biến thái này không thể nói lý lẽ được.

Trên mặt Yến Thanh Việt sớm lộ ra vẻ mê mẩn: “Kỳ tiểu thế tử, bổn vương rất nóng lòng muốn cùng ngươi, giao hoan.”

Đã xé rách mặt đến mức này, Kỳ Văn cũng lười duy trì cấp bậc lễ nghĩa với hắn. Y hất tay của Yến Thanh Việt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nằm mơ.”

“Nằm mơ?”

Yến Thanh Việt cười lớn như vừa nghe thấy gì đó rất hài hước, hắn ngửa người ra sau, mỉm cười chắp tay: “Ngươi đúng là càng ngày càng đáng yêu.”

Chờ sau khi cười đủ, hắn mới đứng thẳng người lại, ghé sát tai Kỳ Văn nói: “Vậy bổn vương liền để ngươi nhìn xem có phải là mơ hay không. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ giống như Từ Sa…”

“Nằm ở dưới thân bổn vương.”

Kỳ Văn lập tức đen mặt, lùi về sau hai bước: “Không bao giờ.”

Yến Thanh Việt cười khà khà, đi đến bên cạnh vòng lấy eo Từ Sa, ôm hắn đi ra ngoài: “Chúng ta đi.”

Mục đích đã đạt thành, Yến Thanh Việt cũng không có ý định ở lâu. Trước khi ra khỏi cửa, Yến Thanh Việt còn nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Ngày sau rảnh rỗi, bọn ta sẽ lại đến Cảnh Dương Cung bái phỏng, cùng Kỳ tiểu thế tử nói, chuyện, cũ.”

Nói xong liền cười lớn rồi rời đi.

Kỳ Văn nhìn bóng lưng của Yến Thanh Việt, rùng mình một cái.

Bị thể loại biến thái này quấn lấy, nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi rồi. Kỳ Văn nhanh chóng đóng cửa lại, rồi mở tất cả cửa sổ ra để thông gió. Mặc dù Từ Sa đã nuốt xuống rồi, nhưng tâm lý Kỳ Văn vẫn cảm thấy trong phòng còn lưu lại mùi của thứ đó.

Ọe! Vừa kinh tởm vừa buồn nôn!

Trong lúc Kỳ Văn vội vội vàng vàng mở cửa thông gió, Yến Dĩ Tuần nằm trên giường có hơi động đậy.

Nghe thấy âm thanh cót két rất nhỏ phát ra từ ván giường, Kỳ Văn lập tức vui mừng, vội bỏ hết đồ trong tay xuống rồi bổ nhào đến bên giường: “Điện hạ.”

Yến Dĩ Tuần khó khăn mở to mắt, đôi môi tái nhợt yếu ớt: “Thế tử…”

Kỳ Văn cảm thấy mũi mình bắt đầu cay cay, run rẩy nói: “Ngươi tỉnh rồi, điện hạ.”

Kỳ Văn xúc động đến nỗi hoàn toàn không biết phải nói gì, trong miệng không ngừng lặp lại: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

Yến Dĩ Tuần muốn vươn tay xoa đầu Kỳ Văn, nhưng chỉ hơi động đậy một chút liền có cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị xé rách, cơn đau thấu đến tim gan khiến Yến Dĩ Tuần ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn.

Sau khi kích động một hồi, Kỳ Văn cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.

Đương nhiên, chỉ bình tĩnh hơn một chút thôi.

Khóe miệng Kỳ Văn không kìm được mà cười suốt, thiếu điều muốn trực tiếp ôm lấy người, may là lý trí còn sót lại kịp thời ngăn cản hành động này của y.

Kỳ Văn hắng giọng: “Điện hạ, ngươi tỉnh khi nào vậy?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Yến Dĩ Tuần phức tạp: “Từ lúc…Yến Thanh Việt đến.”

Kỳ Văn:....

Kỳ Văn gian nan mở miệng hỏi: “Vậy nghĩa là, những gì Yến Thanh Việt nói ngươi đều nghe thấy…”

“.....Phải.” - Yến Dĩ Tuần không muốn thừa nhận cho lắm.

Yến Dĩ Tuần tất nhiên không ngờ Yến Thanh Việt sẽ làm ra loại chuyện này, hắn nằm trên giường đen mặt lại. Không, đừng nói là Yến Dĩ Tuần không ngờ tới, ngay cả người bình thường cũng không nghĩ sẽ có ai lại đến nhà người khác để làm chuyện như vậy.

Vừa tỉnh lại đã nghe thấy ca ca nhà mình làm loại chuyện đó, hẳn Yến Dĩ Tuần chấn động không nhỏ.

“...Đúng là khó mà dậy nổi.” - Kỳ Văn tỏ ra đã hiểu.

Nếu là y, đoán chừng cũng tức đến đội mồ tỉnh dậy.

Đúng là không hợp lẽ thường.

Kỳ Văn hơi xót xa, y lấy khăn lau mặt cho Yến Dĩ Tuần.

Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng được một lúc lâu, trải qua một đợt kích thích tinh thần khiến đau đớn trên cơ thể Yến Dĩ Tuần như tạm thời quên đi.

Kỳ Văn bưng tới một bát nước ấm rồi múc từng muỗng cho Yến Dĩ Tuần uống. Cho đến khi nước đã tới đáy, cổ họng Yến Dĩ Tuần đỡ khô, hắn liền nghiêng đầu nhìn Kỳ Văn. Sau khi Kỳ văn cất bát đi thì bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Yến Dĩ Tuần, bị nhìn như vậy thực sự không được tự nhiên: “Điện hạ, sao ngươi nhìn ta mãi vậy?”

Yến Dĩ Tuần mặt không đổi sắc, thẳng thừng nói: “Bởi vì ta không vui.”

Kỳ Văn cho rằng Yến Dĩ Tuần bực bội vì Yến Thanh Việt dám ở trong nhà mình làm chuyện dơ bẩn nên trấn an hắn: “Ngươi đừng tức giận, bây giờ quan trọng nhất là dưỡng thương cho thật tốt.”

“Ta càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của Yến Thanh Việt…Nhưng ta biết hầu hết hành vi của hắn đều là để khiêu khích chúng ta, nên ngươi không cần vì hắn mà tức giận.”

Yến Dĩ Tuần nghe xong lắc đầu.

“Không phải?” - Kỳ văn khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao điện hạ lại bực bội?”

Yến Dĩ Tuần nhìn chăm chú: “Bởi vì Yến Thanh Việt dám lấy ngươi làm trò đùa.”

“Hắn nói, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ giống như Từ Sa…” - Nửa câu sau quá mức xúc phạm nên Yến Dĩ Tuần không nói ra: “Còn nói, rất nóng lòng muốn cùng ngươi vui vẻ.”

Yến Dĩ Tuần bĩu môi như một đứa trẻ: “Ta không vui, ta ghét hắn đùa bỡn ngươi.”

Thì ra là vì mấy câu nói đó.

Đối với lời nói của Yến Thanh Việt, Kỳ Văn chỉ xem như chui vào tai phải lọt qua tai trái thôi, trước giờ hoàn toàn không để tâm đến, không ngờ Yến Dĩ Tuần lại quan tâm như vậy.

Còn ghi nhớ trong lòng.

Trái tim Kỳ Văn mềm nhũn, y hạ thấp giọng như đang dỗ dành trẻ con: “Nói thì cũng đã nói rồi, chúng ta cứ coi như không nghe thấy vậy. Dù sao hắn cũng không làm được, đừng tức giận nữa, có được không?”

Yến Dĩ Tuần nghe thấy những lời này thì mím môi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Kỳ Văn.” - Im lặng một lúc, Yến Dĩ Tuần đột nhiên gọi.

Ngày thường Yến Dĩ Tuần đều sẽ gọi y là Thế tử, chỉ có những lúc khủng hoảng hắn mới gọi y bằng cả tên và họ. Hôm nay đột nhiên lại gọi như vậy, Kỳ Văn hơi giật mình, y ngồi thẳng người lên như lúc bị An Phong Trúc gọi tên: “Ta đây.”

Yến Dĩ Tuần định chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng vừa nghiêng người đã thấy cơ thể vô cùng đau đớn. Hắn không ngồi dậy nữa, nghiêng đầu nói với Kỳ Văn: “Ngươi xích lại gần một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Kỳ Văn nghĩ hắn có gì muốn nói nên xích lại gần thật.

Không ngờ Yến Dĩ Tuần không nói gì cả, chỉ có một gương mặt ấm nóng áp sát vào.

Môi mềm mại áp lên má phải, Yến Dĩ Tuần như chuồn chuồn lướt nước mà hôn phớt lên má Kỳ Văn. Nhưng rất nhanh Yến Dĩ Tuần đã nằm lại chỗ cũ, giống như là chẳng có gì xảy ra.

Kỳ Văn sững sờ tại chỗ, trái tim như hẫng mất một nhịp, cả người bất động duy trì tư thế hơi nghiêng sang.

Đợi đến khi Kỳ Văn kịp phản ứng, trái tim cũng loạn nhịp theo, đập nhanh đến mức khiến Kỳ Văn không thở nổi.

Thình thịch thình thịch.

Kỳ Văn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rộn, vô số câu hỏi nảy ra ở trong đầu.

Yến Dĩ Tuần……Từ khi nào đã bắt đầu có tâm tư như vậy với y? Có phải cũng giống như mình thích hắn hay không? Chẳng lẽ trước đó hôn trộm đã bị hắn phát hiện?

Không có khả năng, không có khả năng. Rõ ràng hôm nay Yến Dĩ Tuần mới tỉnh!

Đầu óc Kỳ Văn rối bời.

Yến Dĩ Tuần thấy Kỳ Văn im lặng một lúc lâu, hắn nhân lúc còn nóng cho thêm một mồi lửa: “Chờ vết thương của ta lành….Chúng ta hoàn thành lễ tiết Chu Công đi.”

Hoàn thành lễ tiết Chu Công…Kỳ Văn xấu hổ, Yến Dĩ Tuần đã nghĩ đến chuyện làm chuyện đó với y luôn rồi! Sao Yến Dĩ Tuần lại có thể nói một cách đường hoàng như vậy!

Kỳ Văn từ trước đến nay không giữ được lời nói trong đầu, y trực tiếp hỏi: “Điện hạ…Ngươi thích ta sao?”

Có thích không? Kỳ Văn không xác định được. Mặc dù hiện tại hai người đã thành thân với nhau, thế nhưng trước đó hoàn toàn không có tình cảm, chủ yếu vì cả hai đều là nam tử.

Kỳ Văn thừa nhận bản thân rất nông cạn, lúc nào cũng nghĩ mình nên thích nữ tử. Người trong lòng còn phải là một người con gái xinh đẹp, mắt to, da trắng, lâu lâu có thể cùng mình trò chuyện, dịu dàng tâm tình.

Mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, ai mà không thích?

Kết quả thì…Kỳ Văn nhìn thoáng qua Yến Dĩ Tuần. Có nằm mơ y cũng không bao giờ ngờ tới bản thân lại thích một nam nhân!

Ôn hương nhuyễn ngọc? Dịu dàng tâm tình?

Cái nào cũng không có.

Yến Dĩ Tuần…đúng là có xinh đẹp, mắt to. Nhưng được cái còn cao hơn cả y, cả người đều là cơ bắp, so với y còn rắn chắc, nam tính hơn. Một nam tử như vậy, thế mà mình lại lén hôn trộm hắn! Trước đó Kỳ Văn một mực xem Yến Dĩ Tuần là huynh đệ cho nên mới ôm hắn, tâm sự với hắn, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.

Nhưng hôm nay Yến Dĩ Tuần hôn mình!
Có huynh đệ nào lại hôn nhau đâu?

Nhưng lỡ như Yến Dĩ Tuần chỉ đang thể hiện sự thân thiết…Kỳ Văn cắn cắn môi. Nếu Yến Dĩ Tuần dám nói bình thường hắn đều thể hiện tình huynh đệ như vậy, y nhất định sẽ đem hắn đi lột da!

Thế là Kỳ Văn không chớp mắt chờ đợi câu trả lời của Yến Dĩ Tuần.

Lúc nãy nói về chuyện viên phòng Yến Dĩ Tuần còn nghiêm túc lắm, nhưng đến khi cần hắn thừa nhận thích mình, Yến Dĩ Tuần liền đỏ hết cả mang tai, ngượng ngùng đáp: “Ừm.”

Một tiếng “Ừm” này như chọc trúng trái tim Kỳ Văn. Kỳ Văn giống như đi trên mây, dưới chân lâng lâng, lại giống như uống phải rượu mạnh, say ngất ngây.

Bên tai như có tiếng pháo hoa nổ tưng bừng.

Y rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa. Y cần phải bộc lộ tình yêu.

Yến Dĩ Tuần không ngờ một tiếng “ừm” của mình lại có thể khiến người ta điên cuồng.

Sau khi hắn trả lời, ngay giây tiếp theo đã thấy gương mặt Kỳ Văn dần xích lại gần, sau đó là đôi môi ấm áp hôn lên.

Kỳ Văn không có dựa lên người Yến Dĩ Tuần mà y chống tay bên cạnh đầu hắn. Cánh tay dùng chút lực, y hơi khom lưng cúi xuống, cố gắng không đụng trúng vết thương của Yến Dĩ Tuần.

Là một nụ hôn thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play