Kỳ Văn nhíu mày, toàn thân khô nóng khó chịu. Y mở mắt ra, phát hiện người đến chính là Từ Sa. Mái tóc dài của Từ Sa thuận theo tư thế cúi người mà rũ xuống, buông thỏng trên gương mặt y.

Kỳ Văn kinh ngạc đẩy tóc nàng ra, lùi vào chỗ trống ở góc giường. Cổ họng y như bị xé rách, vừa mở miệng giọng nói đã khàn khàn: "Cô vào phòng ta làm gì?"

Từ Sa cười nhẹ, giọng nói là ưu điểm của nàng, vào lúc này càng có thêm sức hấp dẫn: "Vương phi, gần đây thời tiết trở nên oi bức, có cần ta giúp người thay chăn mỏng không?"

"Không cần."

Kỳ Văn không rảnh nghi ngờ nàng, cơ thể khô nóng khiến y vô cùng cáu kỉnh, y chỉ muốn Từ Sa mau chóng rời đi: "Ra ngoài đi, nếu không có chuyện gì thì đừng tùy tiện vào phòng của ta."

Không ngờ rằng sau khi nghe xong, Từ Sa không những không rời đi mà còn ngồi xuống giường, giả bộ quan tâm nói: "Vương phi, nhìn người có vẻ nóng."

Kỳ Văn cảnh giác xích ra, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Không sao, cô mau ra ngoài đi."

Không ngờ Kỳ Văn càng xích, Từ Sa càng tiến lại gần, lúc này nửa người nàng đều đã ở trên giường: "Vương phi, từ khi người cứu Từ Sa, Từ Sa đã muốn đi theo người."

Kỳ Văn rúc vào góc giường nên không còn đường lui, rốt cuộc không nhịn được nữa mà nghiêm nghị nói: "Ta nói cô ra ngoài."

Từ Sa thay đổi dáng vẻ khiêm tốn thường ngày, chống tay lên giường: "Nhưng nô tỳ không muốn ra ngoài."

Kỳ Văn khó chịu nhích sang chỗ khác: "Từ Sa, cô có biết mình đang nói cái gì không?"

Từ Sa mỉm cười, xích lại gần Kỳ Văn: "Vương phi, mấy ngày nay ở bên cạnh người, nô tỳ cảm thấy mình càng ngày càng yêu thích người, hay là Vương phi để nô tỳ 'hầu hạ' đi..."

Hơi thở của Từ Sa phả vào người Kỳ Văn, mùi hương trên người nàng giống với mùi huân hương trong phòng, đều mê hoặc lòng người khiến toàn thân Kỳ Văn tê dại. Y vô thức muốn lại gần Từ Sa, gần hơn chút nữa.

Không, không chỉ Từ Sa, bất cứ người nào vào phòng lúc này đều khiến cơ thể của Kỳ Văn muốn gần gũi với người đó.

Chết tiệt, Kỳ Văn thầm mắng.

Cảm giác khác thường trong cơ thể khiến Kỳ Văn dần nhận ra có gì đó không ổn, y cắn chặt môi dưới, chất vấn Từ Sa: "Đây rốt cuộc là huân hương gì?"

Từ Sa thẹn thùng ngước nhìn Kỳ Văn, nhắc đến huân hương khiến nàng xấu hổ lẫn rụt rè: "Vương phi, đây là hương đặc biệt mà ta yêu cầu, có thể tăng thêm khoái cảm khi làm chuyện giường chiếu. Còn có trà mà hôm nay ta dâng lên..."

Có cả trà......

Câu trả lời của Từ Sa đã xác nhận suy đoán của Kỳ Văn, hết thảy đều do nàng bày ra. Dùng thủ đoạn trơ trẽn này để bò lên giường mình, nghĩ đến thôi đã làm Kỳ Văn cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Uổng công mình có lòng tốt giữ Từ Sa lại.

"Vương phi, nô tỳ tự biết thân phận của mình thấp hèn nên không mong cầu danh phận, chỉ muốn ở bên cạnh người bầu bạn mà thôi."

Sau khi nói xong những lời này, tay Từ Sa câu lấy dây thắt ở bên eo, nàng nhẹ nhàng kéo một cái, sợi dây dễ dàng được tháo ra. Sau khi dây buộc được cởi ra, áo choàng từ vai nàng trượt xuống, sau đó Từ Sa bắt đầu cởi bỏ từng lớp quần áo trên người xuống.

Đến khi chỉ còn lại cái yếm.

Hơi thở của Kỳ Văn trở nên nóng hổi, y cắn thật chặt môi dưới để giữ đầu óc tỉnh táo. Môi dưới bị cắn đến chảy máu, dọc theo khuôn miệng ướt át nuốt vào bên trong, mùi máu tanh ngọt tràn ngập hết khoang miệng.

Cũng may đau đớn quả thật giúp Kỳ Văn thanh tỉnh hơn một chút, y chống đỡ thân thể, dùng sức của mình đẩy ngã Từ Sa xuống đất.

Từ Sa không ngờ Kỳ Văn sẽ làm như vậy, không hề có chút đề phòng mà bị đẩy ngã ra đất. Nàng chậm rãi đứng dậy, phủi phủi lớp bụi trên khuỷu tay.

Từ Sa không nói gì, chỉ bước lại gần giường.

Kỳ Văn muốn xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng, nhưng hơi động đậy một chút liền có cảm giác tê dại toàn thân, lan từ trên đầu xuống xương cụt. Sự tê dại quấn chặt lấy lý trí của Kỳ Văn, trong đầu y điên cuồng gào thét muốn nhiều hơn nữa.

Muốn nhiều hơn, muốn thoải mái hơn.

"Vương phi..." – Từ Sa chầm chậm leo lên giường Kỳ Văn, nàng làm tư thế quỳ, bò lên trước hai bước.

Luồng nhiệt trong cơ thể tụ xuống phía dưới, sắc mặt Kỳ Văn đỏ hồng.

Tay Từ Sa di chuyển đến lồng ngực Kỳ Văn, muốn giúp y cởi quần áo. Kỳ Văn trước khi đi ngủ đã cởi hết ngoại bào ra, bây giờ trên người y chỉ còn một lớp áo lót trong. Chỉ cần cởi nó ra, trên người sẽ triệt để không còn mảnh vải che thân.

Đầu ngón tay Từ Sa mát lạnh, trung hòa với nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể khiến Kỳ Văn không tự chủ được mà xích lại gần nàng, muốn nàng xoa dịu cảm giác khô nóng trên người.

"A." – Biết đau đớn có thể giúp mình tỉnh táo, Kỳ Văn càng cắn chặt môi dưới. Máu đỏ chảy dọc xuống khóe miệng, Kỳ Văn gấp gáp nghĩ cách đối phó trong đầu.

Cốc, cốc.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Yến Dĩ Tuần, giọng nói nam tính lạnh lùng của hắn tạm thời cắt ngang xao động trong phòng: "Thế tử, ngươi ngủ chưa?"

Kỳ Văn và Từ Sa cùng lúc nhìn ra phía cửa.

Kỳ Văn trong lòng vui mừng, muốn mở miệng gọi Yến Dĩ Tuần, không ngờ ngay sau đó y bị Từ Sa siết chặt lấy cổ. Từ Sa lột bỏ dáng vẻ yếu đuối thường ngày, ánh mắt ngoan lệ thấp giọng cảnh cáo: "Ngươi tốt nhất đừng lên tiếng, nếu dám lên tiếng ta sẽ giết chết ngươi ngay tại đây."

Cảm giác bị ngạt thở đột ngột khiến Kỳ Văn phải ngẩng đầu lên, cổ họng chỉ có thể phát ra vài âm thanh ô ê đứt quãng, hai tay đang chống cự cũng bị Từ Sa giữ chặt lại.

Một cô nương sao lại có sức lực lớn như vậy! Trong lòng Kỳ Văn kinh hãi.

Từ Sa rốt cuộc là ai, sức lực này rõ ràng đã từng luyện võ nhiều năm! Một người khỏe như vậy sao lại bị người khác ức hiếp?!

Nhớ lại lần trước bị Yến Thanh Việt bắt cóc, Từ Sa chính là người ở bên cạnh y. Thêm vào việc khi còn ở Hoài Bắc, chỉ cần y và Yến Dĩ Tuần có chuyện quan trọng cần bàn luận, Từ Sa sẽ luôn đúng lúc xuất hiện ở trong phòng.

Chẳng lẽ ngay từ đầu đã là diễn, tiếp cận mình vì có mục đích không đơn thuần?!

Càng giãy giụa Từ Sa càng dùng nhiều sức hơn, Kỳ Văn đành phải từ bỏ, y bất lực nhìn về phía cửa phòng.

Yến Dĩ Tuần......

Không biết có phải Yến Dĩ Tuần ở ngoài cửa cảm nhận được Kỳ Văn đang gọi hắn hay không, hắn gõ cửa hồi lâu không có ai trả lời nên trực tiếp đá văng cửa phòng.

Trong phòng huân hương lượn lờ, từng làn khói trắng xộc vào mũi, càng vào sâu bên trong càng mơ hồ không rõ. Yến Dĩ Tuần nghi hoặc nên đi vào tìm kiếm, phát hiện Kỳ Văn đang chống đỡ thân thể ngồi ở trên giường, không ngừng thở hổn hển.

Gương mặt của Kỳ Văn đỏ bừng, một tay chống lên giường, tay còn lại che ngực hít thở từng hơi thật sâu. Quan sát kỹ liền thấy y phục của Kỳ Văn xốc xếch treo ở đầu vai, phần ngực tràn đầy xuân sắc lọt vào mắt hắn. Tóc xõa tung quấn quanh cần cổ, thuận theo tư thế ngồi của y mà rủ xuống. Khóe mắt và chóp mũi hơi ửng đỏ, hốc mắt có chút ướt át giống như là vừa bị bắt nạt.

Hàng mi dài buông xuống, đuôi mắt hơi nhếch lên, trang phục lơi lỏng càng làm cho dáng vẻ lười biếng kia thêm động lòng.

Nhìn thấy cảnh này, Yến Dĩ Tuần thở gấp hơn.

Hắn vội đi đến, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Văn: "Đã xảy ra chuyện gì, sao mặt ngươi đỏ vậy?"

Không ngờ khi thấy Yến Dĩ Tuần định ngồi xuống, Kỳ Văn lại muốn đẩy hắn ra: "Điện hạ...Ngươi, khụ khụ, ngươi mau bịt mũi lại, rồi ra ngoài."

Giọng nói của Kỳ Văn hơi run rẩy, lông mi dài khẽ rung.

Kỳ Văn như vậy sao Yến Dĩ Tuần có thể yên tâm ra ngoài, nhưng hắn vẫn nghe lời y bịt mũi và miệng lại: "Sao trong phòng ngươi lại thơm như vậy, ngươi cũng... thơm quá."

Toàn thân Kỳ Văn tê dại, mềm nhũn. Y không đẩy được Yến Dĩ Tuần, bàn tay nhẹ nhàng rơi trên người hắn: "Có người, trong phòng còn có người khác..."

"Người khác?" - Sắc mặt của Yến Dĩ Tuần khẽ biến, hơi chấn động: "Ở đâu?"

Rất nhanh Yến Dĩ Tuần liền phát giác có gì đó khác thường ở sau lưng, lập tức quay đầu.

Dù Yến Dĩ Tuần phản ứng nhanh nhưng mũi kiếm của Từ Sa vẫn đâm trúng lưng Yến Dĩ Tuần, xoẹt một tiếng rạch ra một vết thật dài. Yến Dĩ Tuần đến phòng Kỳ Văn nên không mang theo bội kiếm, Kỳ văn cũng không tập võ nên trong phòng tất nhiên là không có kiếm.

Trên lưng bị rạch một vết thương lớn, Yến Dĩ Tuần ngay lập tức rơi xuống thế hạ phong.

Yến Dĩ Tuần giận tái mặt: "Từ Sa."

"Điện hạ với Vương phi đúng là yêu thương nhau." - Giọng điệu của Từ Sa đầy châm chọc, cô chậm rãi đến gần hai người.

Lúc này nói chuyện, giọng nói của Từ Sa đã thay đổi.

Âm thanh phát ra từ miệng Từ Sa là một giọng nam, Yến Dĩ Tuần cau mày, lạnh lùng nói: "Ngươi là nam tử?"

Kỳ Văn cũng kinh ngạc.

Chẳng trách thân thế của Từ Sa không tra được gì, chỉ e ngay từ đầu tất cả đều là bịa đặt! Hắn không quyền không thế, sao có thể tạo ra được thân phận? Càng không nói đến chuyện nam biến thành nữ! Đây hoàn toàn là ngụy tạo người thật.

Yến Dĩ Tuần bảo vệ Kỳ Văn ở sau lưng, lạnh lùng khẳng định: "Ngươi là người của Yến Thanh Việt."

"Yến Thanh Việt cố ý tạo ra thân phận nhã kỹ cho ngươi." – Yến Dĩ Tuần tiếp tục nói: "Là để kích thích Yến Chiêu."

Từ Sa cầm kiếm đến gần: "Kích thích ai có quan trọng không?"

Kỳ Văn cắn chặt môi dưới, sắc mặt nghiêm trọng. Từ Sa thật sự là người do Yến Thanh Việt phái tới, đáng lẽ y nên cẩn thận hơn. Nhưng hôm nay Từ Sa muốn câu dẫn mình, muốn làm chuyện quá phận kia, rốt cuộc là tại sao?

Trước mắt trong tay Từ Sa có kiếm, hơn nữa còn là người Yến Thanh Việt huấn luyện đặc biệt, điều này có hơi bất lợi với Yến Dĩ Tuần.

"Lúc đầu không định lấy mạng hai người, nhưng ai bảo các ngươi xui xẻo."

"Đi chết đi!"

Từ Sa không nhiều lời, trực tiếp nâng kiếm đâm thẳng về phía Yến Dĩ Tuần. Yến Dĩ Tuần khéo léo tránh đi, thấy Kỳ Văn vẫn còn ở chỗ đó, hắn chỉ có thể dẫn dụ Từ Sa ra chỗ khác đánh.

Vừa phải tránh né vừa phải bảo vệ Kỳ Văn, Yến Dĩ Tuần có hơi chật vật.

Thấy kiếm của mình không đâm trúng, Từ Sa liền vung kiếm tiếp, mũi kiếm nhắm vào cổ họng của Yến Dĩ Tuần. Yến Dĩ Tuần hơi nghiêng người, kết quả Từ Sa bất ngờ bẻ hướng kiếm.

Lưỡi kiếm chỉ cách mặt Yến Dĩ Tuần một khoảng rất gần, sượt ngang qua mặt.

Kỳ Văn kinh hãi, suýt chút nữa đã hét lên. Nhưng nếu hét lên sẽ làm Yến Dĩ Tuần phân tâm, cho nên y cắn thật chặt môi dưới.

Trên mặt Yến Dĩ Tuần rỉ ra vết máu, chảy dài từ mặt xuống cổ, trên cổ áo lập tức thấm đầy vết máu. Hắn không để ý lắm, tiện tay lau đi, sau đó tập trung nhìn chằm chằm cây kiếm trong tay Từ Sa.

Thừa dịp Từ Sa vung kiếm về phía mình, Yến Dĩ Tuần nghiêng người nắm lấy tay cầm kiếm của Từ Sa, rồi đoạt lấy kiếm của hắn!

Đoạt được kiếm rồi! Kỳ Văn vui mừng.

Nhưng chưa đến một giây sau, Kỳ Văn liền không cười nổi nữa.

Từ Sa dứt khoát bỏ kiếm, nhân lúc Yến Dĩ Tuần áp sát mình, hắn lấy một con dao ngắn từ trong tay áo rồi đâm thẳng vào ngực Yến Dĩ Tuần!

Trên người Từ Sa không chỉ có một thanh kiếm!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play