"Trì tướng quân" – Kỳ Văn vội vàng đi đến nhìn Trì Linh.
Y ngồi xuống giường, nhẹ nhàng lau đi những vết đen trên mặt nàng. Sau đó, Kỳ Văn nâng cổ tay Trì Linh lên rồi đặt đầu ngón tay của mình ở phía trên. Sau khi bắt mạch một lúc, Kỳ Văn có chút kinh ngạc.
Mạch tượng của Trì Linh rõ ràng vô cùng bình thường, không phải là hôn mê sao?
Kỳ Văn không hấp tấp mà chỉ thu lại nét mặt, xác nhận thêm vài lần.
Đợi sau khi xác định Trì Linh thật sự không có hôn mê, Kỳ Văn bình tĩnh hỏi bà lão: "Bà ơi, lúc tìm thấy Trì tướng quân, nàng có ở cạnh người nào khác không?"
Bà lão lắc đầu, vì xung quanh cực kỳ yên tĩnh nên giọng nói nghe khá chói tai: "Không có, không có, chỉ có một mình Trì tướng quân nằm trên đất."
Bà lão vừa nói vừa đưa nước cho mọi người: "Điện hạ, Vương phi, mấy vị quân gia, mọi người đều vất vả rồi. Nơi này của lão thân chỉ có nước, nếu không chê thì uống một ngụm cho mát họng."
Bà lão liên tục đẩy bát nước đến trước mặt binh sĩ, thiếu điều muốn đút bát nước tới tận miệng người ta.
Lòng tốt không thể chối từ, nếu từ chối sẽ đồng nghĩa mình đang ghét bỏ. Những binh sĩ kia hai mặt nhìn nhau, không tiện cự tuyệt nhưng cũng không muốn tùy tiện nhận lấy. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Yến Dĩ Tuần xin chỉ thị.
Kỳ Văn đặt tay Trì Linh xuống, khoanh tay đứng dậy nhìn một màn này.
Đủ loại dấu hiệu khiến Kỳ Văn không thể không đề phòng bà lão nhìn như trói gà không chặt này.
Lai lịch bà lão không rõ, Trì Linh rõ ràng đang tỉnh thì lại giả vờ ngủ mê. Kỳ Văn không đoán ra rốt cuộc Trì Linh đang có ý định gì, nhưng nếu Trì Linh đã cố ý giả vờ hôn mê, vậy bà lão này chắc chắn có vấn đề.
Yến Dĩ Tuần cũng trầm mặc.
Thấy Yến Dĩ Tuần không có phản ứng gì, Kỳ Văn đứng dậy tìm một cái cớ: "Bà ơi, hiện giờ ôn dịch đang hoành hành, chúng ta nên tránh tiếp xúc không cần thiết."
"Ai ôi." – Bà lão lập tức ngồi phịch xuống, vỗ nền đất khóc lóc: "Các ngươi nhất định là ghét bỏ thân già này nên mới không chịu uống đây mà."
Nhìn một người đã có tuổi ngồi dưới đất khóc thút tha thút thít, những binh sĩ kia cũng không nỡ nhẫn tâm. Nếu không phải Kỳ Văn không cho phép, bọn họ chắc đã bưng bát nước kia lên uống.
Kỳ Văn nghiêm mặt nhìn bà lão đang nức nở, cảm thấy không nói nên lời. Y khoanh tay đứng im đó, cũng không có ý định bước tới đỡ bà lão đứng dậy.
Ngay lúc này, Kỳ Văn thấy Yến Dĩ Tuần ghé bên tai mình nói một câu: "Có thấy như đang nhìn chính mình không?"
Kỳ Văn không hiểu: "Cái gì?"
"Bình thường ngươi cũng diễn như thế" - Mặt Yến Dĩ Tuần không đổi sắc, thản nhiên đứng bên cạnh nhận xét: "Chỉ có điều kỹ xảo của bà ta không xuất xắc như ngươi, không rặn nổi nước mắt. Nếu để cho Thế tử diễn, vẫn cần phải khoa trương một chút."
Kỳ Văn: ...
Vừa khen vừa chê như vậy không vui a!
Sau khi Yến Dĩ Tuần trêu y xong, ánh mắt lại nhìn bà lão kia thêm lần nữa, giọng nói trầm xuống: "Nếu bọn ta không uống thì sao?"
Yến Dĩ Tuần nói xong câu đó thì bầu không khí lập tức chùng xuống, giống như sự tĩnh lặng của màn đêm bên ngoài. Những binh sĩ kia đều ngẩn ra, không hiểu vì sao Nhị điện hạ lại đột nhiên không nể mặt như vậy.
Nghe thấy Yến Dĩ Tuần nói thế, bà lão rõ ràng sững sờ, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt: "Điện hạ ghét bỏ thân già này sao..."
Không đợi bà lão nói xong, Yến Dĩ Tuần đã tiến lên trước cầm lấy bát nước, chậm rãi đổ nó ngay trước mặt bà lão.
Nước tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh róc rách.
Ánh mắt của Yến Dĩ Tuần lạnh lẽo như không có chút nhiệt độ nào: "Lão nhân gia, nếu không muốn bị người khác ghét bỏ thì đừng nên làm chuyện mờ ám."
Những binh sĩ nghe xong lời này thì ngay lập tức phản ứng, nhận ra rằng có thể trong nước đã bỏ thêm thứ gì đó. Tất cả bọn họ đều cảnh giác giơ kiếm lên.
Thế nhưng bà lão lại trầm thấp cười, tiếng cười chói tai thật khiến người ta rùng mình. Bà ta chậm chạp bò dậy, tựa như đang cảm khái: "Người già rồi, đến cuối cùng vẫn bị ghét bỏ thôi."
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng bước chân. Sau đó một đống người xuất hiện ở cửa, tràn vào căn phòng và vây quanh mấy người bọn họ.
Hơn chục gã đàn ông chen chúc chật kín cả gian phòng.
Khi bọn họ còn đang ngây người thì bà lão đã vọt đến bên giường. Bà ta lấy ra một con dao, mũi dao lạnh lẽo kề lên cổ Trì Linh: "Lão bà như ta đến lúc chết cũng có chút tác dụng."
Chỉ dựa vào tốc độ vọt đến bên cạnh Trì Linh, Kỳ Văn liền biết từ nãy đến giờ bà ta là đang giả vờ đi đứng không tiện.
Giọng bà ta nghẹn ngào: "Điện hạ, thân già này cũng đã có tuổi, coi như đã chôn cất được nửa người rồi. Chết trong trận ôn dịch này cũng chẳng sao cả, nhưng ta thực sự không yên lòng các con của ta."
Nói đến đây mặt bà ta biến sắc: "Nơi này vẫn còn thức ăn, tại sao lại không phát cho bọn ta nhiều hơn? Nếu không có đồ ăn bọn ta phải làm sao bây giờ? Lão thân không an lòng! Ở đây nhiều miệng ăn như vậy, chẳng có ai muốn chết cả!"
Yến Dĩ Tuần nhíu mày: "Ngươi muốn toàn bộ số lương thực lưu trữ ở đây?"
"Điện hạ đúng là người thông minh."
Yến Dĩ Tuần nhắc nhở: "Cứ coi như ngươi có được số lương thực đó, dựa vào nó sống tiếp thì khi dịch bệnh kết thúc, ngươi cũng rơi đầu đi."
Giọng nói bà lão xen lẫn tức giận: "Đó là chuyện sau này, hiện tại bọn ta không chịu nổi nữa! Đợi đến khi ôn dịch kết thúc bọn ta đều đã chết đói hết rồi!"
"Ngoại trừ chỗ lương thực hôm nay, bọn ta đã một tháng không ăn gì!"
Yến Dĩ Tuần giương cằm, khinh miệt nói: "Toàn bộ Hoài Bắc đều chỉ dựa vào kho lương thực này."
"Vậy thì sao!" - Thấy Yến Dĩ Tuần không đồng ý, bà lão lớn tiếng uy hiếp: "Ta mặc kệ những người khác, mặc kệ Hoài Bắc, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đâm nó!"
Thì ra là vì lương thực. Kỳ Văn thở dài.
Những gã đàn ông xung quanh hơi động đậy, vây chặt mấy người bọn họ ở bên trong.
Nhìn thấy mấy gã đàn ông đi tới bên cạnh mình, Kỳ Văn cũng không lo lắng, ngược lại trong lòng mặc niệm cho bà lão kia.
Mặc niệm cái gì? Mặc niệm vì bà ta dám động đến Trì Linh.
Đang định mở miệng từ chối thì Yến Dĩ Tuần đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: "Các ngươi cứ việc ra tay, lương thực sẽ không cho các ngươi."
"A?" - Kỳ Văn quay đầu nhìn Yến Dĩ Tuần.
Thấy Yến Dĩ Tuần từ chối yêu cầu của mình dứt khoát như vậy, bà lão vô cùng tức giận, giơ dao lên định đâm Trì Linh.
Phốc một tiếng, mũi dao sắc bén đâm sâu vào da thịt.
Chỉ có điều, người bị đâm không phải là Trì Linh.
Trước khi bà lão kịp vung dao xuống, Trì Linh từ nãy đến giờ vẫn nằm một chỗ đã nhanh tay rút dao găm ra đâm vào hông bà ta trước. Bà lão đau đớn ôm lấy eo, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin. Lúc bà ta đang định phản kháng, Trì Linh lại đâm thêm một nhát dao nữa, lần này là trực tiếp đâm vào tim.
Bịch, tiếng cơ thể ngã xuống đất.
Mũi dao cắm thẳng vào tim, Trì Linh xoay người nhảy lên một cái, mặt không đổi sắc nhìn bà lão đang thoi thóp trên nền đất.
Quả nhiên.
Kỳ Văn khẽ thở dài, trong lòng thầm thắp một ngọn nến cho bà ta.
Trước khi chết, bà lão nằm dưới đất hơi hé miệng, phun ra những lời cay độc cuối cùng với giọng nói khàn khàn: "Các ngươi, các ngươi...Chắc chắn sẽ chết không tử tế..."
Trì Linh không để ý đến bà ta, nàng dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía những người còn lại.
Thấy Trì Linh không bị hôn mê, đám đàn ông kia luống cuống như rắn mất đầu, một trong số đó còn quỳ phịch xuống. Bởi vì bọn họ từng nghe nói, Trì Linh trên chiến trường có thể lấy một địch trăm! Trì Linh hôn mê còn được, chứ hiện tại Trì Linh đã tỉnh, ai có thể đối địch với nàng?
Một người làm trước thì những người kia cũng bắt đầu lung lay, ngay sau đó lần lượt có người quỳ theo, tiếng vũ khí rơi xuống phát ra âm thanh leng keng.
Bọn họ không muốn phản kháng.
Yến Dĩ Tuần trong lòng giễu cợt, ra lệnh: "Áp giải bọn họ đi, để thái y kiểm tra từng người một rồi mới đưa vào nhà lao."
"Còn bà ta..." – Yến Dĩ Tuần rủ mắt nhìn bà lão đã chết: "Thi thể hỏa táng đi."
Các binh sĩ đều sửng sốt trước một màn này, bọn họ không hiểu tại sao Trì tướng quân có thể đột nhiên tỉnh lại, chỉ mơ màng nghe lệnh Yến Dĩ Tuần áp giải đám người kia ra khỏi gian phòng.
Đợi binh sĩ đi hết, Kỳ Văn mới hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ biết Trì tướng quân đã tỉnh sao?"
Yến Dĩ Tuần ừ một tiếng rồi giải thích: "Lúc bà lão kia muốn mời mọi người uống nước, Linh Nhi đã lén giật góc áo của ta. May mà trong phòng tối mờ nên hành động của Trì tướng quân mới không bị phát hiện."
Thì ra là thế.
"May mà Trì tướng quân không xảy ra chuyện gì" - Ánh trăng ngoài cửa chiếu lên gương mặt, Kỳ Văn chớp mắt: "Rõ ràng đã hỏi ý bà lão kia, trên giấy đề nghị cũng in dấu tay rồi."
Yến Dĩ Tuần hướng theo tầm mắt của Kỳ Văn, nhìn ra ngoài phòng: "Bà ta muốn xin đồ ăn cho con của mình, đáng tiếc lại không chịu thay đổi ý định sai lệch này."
Tìm được một chút ngọt ngào liền muốn chiếm tất cả thành của mình.
Tham lam và hoảng sợ đan xen nhau mới có thể khiến bà ta dám làm ra việc to gan như vậy.
"Điện hạ" – Kỳ Văn gọi một tiếng.
Lại có thêm một người chết ở trước mắt y.
Mỗi lần mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn một chút thì lại kéo theo nhiều chuyện bất ngờ hơn. Lúc thăng lúc trầm như vậy, Kỳ Văn không tránh khỏi cảm thấy buồn vô cớ: "Hoài Bắc có thể sống sót sau trận ôn dịch này, đúng không?"
"Ừ" – Yến Dĩ Tuần nói tiếp: "Có thể."
Nghe Yến Dĩ Tuần nói được, Kỳ Văn liền tin tưởng có thể làm được.
Kỳ Văn không còn xoắn xuýt chuyện này nữa, y lo lắng quay đầu hỏi thăm Trì Lình: "Sao Trì tướng quân lại bị bắt tới nơi này?"
Trì Linh bất đắc dĩ giải thích: "Hôm nay trong lúc tuần tra, ta không cẩn thẩn bị đau chân nên ngồi nghỉ trước cửa nhà này một lúc. Ngay sau đó, có người đột nhiên cầm tảng đá đánh vào gáy của ta. Khi ta mở mắt thì đã thấy mình nằm trên giường rồi."
Một nữ tướng quân uy phong lẫm liệt bị một bà lão đánh lén, nếu ai dám tiết lộ ra ngoài sẽ bị nàng chém chết mất.
"Vậy lúc tỉnh lại sao cô không trốn đi?"
"Ta muốn biết kẻ đánh lén rốt cuộc muốn làm gì." – Trì Linh định đứng dậy, nhưng lại phát hiện chỗ bị thương đã sưng tấy lên: "Nếu ta đã tỉnh, kẻ nên trốn phải là đối phương."
Kỳ Văn không nhịn được cười thành tiếng.
Đúng là nếu Trì Linh tỉnh lại, đối phương mới là kẻ nên trốn.
Thời gian không còn sớm, bầu trời đã bắt đầu lóe lên tia sáng bạc. Đến lúc quay về nghỉ ngơi rồi.
Lúc Kỳ Văn bắt mạch, y biết thân thể Trì Linh không có vấn đề gì, chỉ là bị trật chân. Kỳ Văn bước đến bên giường, đưa lưng về phía Trì Linh, ngồi xổm xuống.
"Trì tướng quân, để ta cõng cô về."
Trì Linh: ?
Yến Dĩ Tuần: ???