Không biết Yến Dĩ Tuần có đang chờ y không, Kỳ Văn thấy không thoải mái lắm, nghĩ mình ở lại một lúc rồi tìm cớ nhanh chóng quay về.

Sau khi đám người ngồi vào chỗ, cửa phòng cũng nhanh chóng mở ra.

Vài thiếu nữ duyên dáng, thướt tha bước qua ngưỡng cửa, uốn éo cơ thể bước lên từng bước. Các nàng chậm rãi dạo bước, vờn quanh đoàn người Yến Thanh Việt, giống như những tinh tú vây quanh trăng sáng, bao vây bọn họ ở trong.

Năm ngón tay mảnh khảnh phe phẩy quạt trong tay, phấn son theo gió bay bay, nhẹ nhàng bám vào ngoại bào của Kỳ Văn.

Yến Thanh Việt thấy vậy rất vừa lòng, giương cằm lên với Kỳ Văn: "Các ngươi hầu hạ vị tiểu công tử này cho tốt, nếu hôm nay hầu hạ hắn vui vẻ, tất cả đều sẽ có thưởng."

Nghe thấy được ban thưởng, trên mặt các cô nương đều lộ ra ý cười: "Dạ."

Sau đó các cô nương càng đút đồ ăn và đụng chạm nhiệt tình hơn, Kỳ Văn bị dọa, phải liên tục lùi về phía sau. Tuy rằng những cô nương này xinh đẹp, nhưng nếu để tên Yến Dĩ Tuần mang bản mặt như người chết kia biết được mình đi nhà thổ, không chừng y sẽ bị hắn lột da.

"Điện hạ...đây là có ý gì?"

Yến Thanh Việt hiểu ý, cười một tiếng: "Tiểu thể tử không cần giấu ta, hôm nay cứ coi như chúng ta tâm sự thầm kín đi. Chuyện đó giữa ngươi và Nhị đệ ta đều biết cả rồi, hôm nay ngươi không cần kiềm chế."

Kỳ Văn sửng sốt: "Chuyện đó?"

Yến Thanh Việt gật đầu: "Không chỉ có ta, mấy vị ngồi đây đều biết chuyện đó."

Nghe thấy vậy trong đầu Kỳ Văn lập tức nảy lên một đống suy đoán, chuyện mà Yến Thanh Việt nói không lẽ chính là chuyện mình và Nhị hoàng tử thực chất không có hành phòng?

Nhưng dù không hành phòng thì sao Đại hoàng tử lại biết, chẳng lẽ hắn ở góc tường nghe lén?!

Lại còn nghe lén tập thể??

Nghĩ lại những gì y và Yến Dĩ Tuần làm ngày hôm đó, ngoài cửa còn có một đống lão nhân gia ngồi xổm nghe lén, Kỳ Văn không thể không ôm mặt.

Tuy rằng da mặt y dày, nhưng y vẫn cần mặt mũi a.

Xấu hổ trầm mặc một lúc lâu, Kỳ Văn mới hỏi thử: "Điện hạ nói chuyện đó, là đang nói?"

Yến Thanh Việt dựa vào ghế, nhắm hờ hai mắt: "Khắp cung đều truyền, thế tử và Nhị hoàng tử mấy ngày gần đây đều phân phòng ngủ. Nghe nói ngươi cùng nhị đệ hôm đó viên phòng..."

Tuy rằng chuyện này đã truyền khắp hoàn cung, nhưng Yến Thanh Việt vẫn hạ giọng xuống: "Sinh hoạt phu thê không được thỏa mãn."

Kỳ Văn đờ người: "...A?"

Có lẽ nói thẳng ra sẽ làm người ta mất thể diện, nên Yến Thanh Việt muốn nói rồi lại thôi, hắn do dự: "Nhị đệ từ nhỏ đã lạnh nhạt, sau khi trưởng thành thì không gần nữ sắc, đối với nữ tử chưa bao giờ liếc nhìn một cái. Trước đó không lâu phụ hoàng bắt hắn thành thân, hắn lại nói muốn cưới nam thê, sau khi cưới nam thê thì không ở chung phòng, trong cung có lời đồn rằng hắn không cư...được. Hiện tại nghĩ lại mới thấy có biểu hiện này, lẽ ra nên phát hiện sớm một chút."

Kỳ Văn:...

Xem ra hiểu lầm còn lớn hơn những gì y tưởng.

Yến Thanh Việt có hơi đồng tình, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Kỳ Văn: "Thế tử cần phải đảm đương nhiều chút nha."

Sau khi nghe giải thích, Kỳ Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu đã hiểu lầm đến mức này, vậy tạm thời để Yến Thanh Việt hiểu lầm chuyện đó luôn đi. Như vậy thì việc phân phòng sẽ trở nên hợp lý, còn tránh được những rắc rối liên quan đến việc viên phòng sau này.

Kỳ Văn ổn định tâm lý xong liền nghiến răng trình bày: "Nhị điện hạ lòng mang thiên hạ, một lòng cống hiến cho việc triều chính, người hoàn mỹ như vậy sao có thể không có khuyết điểm, đến nỗi...Vì xã tắc, hy sinh cái tôi cũng không sao."

Yến Dĩ Tuần, xin lỗi.

Ngươi chịu khó hy sinh một chút!

Sau đó như thể mở đúng dây cót, Kỳ Văn nức nở kể chuyện. Kể đến đoạn nào thương tâm, Kỳ Văn còn cầm khăn tay khóc lóc sụt sùi. Nhìn thấy vẻ mặt xót xa của y làm ai nấy nghe xong đều xúc động, nam tử thì lặng người, nữ tử thì rơi lệ.

Yến Thanh Việt nhẹ nhàng thở dài nói: "Không ngờ một mình tiểu thế tử lại chịu đựng nhiều như vậy."

Sau đó hắn vỗ vỗ tay.

Tiếng mở cửa vang lên, tú bà đúng lúc đi vào, trên tay cầm theo một vò rượu: "Chư vị cứ chơi vui vẻ, rượu có đủ nha!"

Dâng rượu lên xong, Yến Thanh Việt xua tay để tú bà lui ra, giơ bình rượu đổ đầy vào cái chén trước mặt Kỳ Văn: "Vậy thì thừa dịp nhị đệ không có ở đây, thế tử cứ hưởng thụ thoải mái đi. Nào, hôm nay chúng ta không say không về."

"Mời."

Yến Thanh Việt đẩy bát rượu đến trước mặt Kỳ Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play