Sau khi cô cùng Minh Thư về đến nhà, cô bước thật nhanh vào phòng của mình, cầm tờ đơn li hôn trên tay lòng cô đau nhói, đau đến thấu xương thấu thịt, dù đã đạt được mục đích của ngày hôm nay nhưng tại sao cô lại không vui cơ chứ.
Nước mắt cô vô thức rơi xuống, cô ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, tay phải nắm chặt thân váy ở vùng ngực, cô cảm thấy thật ngột ngạt, ngột ngạt đến khó chịu, có phải nước đi này cô đã sai hay không, có phải ngay từ đầu cô đã sai?
Anh lúc này cũng khó chịu không kém cô, phòng làm việc của anh lại trở về sự im lặng như ngày thường nhưng sao hôm nay sự im lặng ấy lại đáng sợ đến vậy.
Ngồi vào bàn làm việc, anh chẳng thèm đoái hoài đến đống tài liệu trên bàn nữa, thân ảnh cao lớn của anh ngả ra chiếc ghế làm việc, mặt ngửa lên trần nhà, mắt nhắm chặt, những giọt nước mắt nóng hổi của anh bắt đầu rơi.
Anh vốn là một người lạnh lùng, khó gần và cao ngạo như một bậc quân vương, cả cuộc đời anh từ khi anh ý thức được mọi thứ xung quanh cho đến bây giờ, anh chưa từng biết mùi vị của nước mắt là gì.
Ấy vậy mà từ khi gặp cô, anh lại biết mùi vị của nước mắt, mặn chát đến đau lòng khiến con người ta chìm vào bể khổ. Anh chưa từng rơi một giọt nước mắt nào vì ba vì mẹ, lúc nhỏ anh có nghịch ngợm, ba có dạy dỗ anh nghiêm khăc nhường nào anh cũng không khóc, giờ đây anh khóc bao nhiêu lần tất cả đều cho cô.
"Đáng, tất cả đều xứng đáng, sự việc ngày hôm nay thật đáng với mày mà, mày đáng bị như vậy. Cho cô ấy biết bao đau thương, máy đáng lắm" từng dòng suy nghĩ trách móc bản thân chạy qua trong đầu anh, anh nhoẻn miệng cười, một điệu cười đầy chua chát.
Cô lúc này lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ lại về những việc xảy ra, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó "Anh ấy biết là mình có con, vả lại còn biết rất rõ, tại sao anh ấy lại biết được? Hay là do tiểu Vĩnh làm?"
Cô suy nghĩ một lúc quyết định thay một bộ đồ khác, tẩy trang, thả mái tóc dài xuống và đi sang phòng tiểu Vĩnh.
Đến trước cửa phòng, cô gõ cửa "Cốc...Cốc...Cốc..."
"Tiểu Vĩnh, mẹ vào được không?" cô cất tiếng gọi.
Vừa nói xong, cánh cửa mở ra:
"Mẹ vào đi." tiểu Vĩnh nói.
Cô bước vào trong đóng cửa lại, thấy tiểu Vĩnh đang tập viết, cô cất giọng:
"Tiểu Vĩnh này, con có giấu mẹ điều gì không?"
Như bị hỏi trúng tim đen, cậu bé có hơi giật giật khóe miệng, nhưng vẫn phủ định mọi thứ:
"Giấu mẹ điều gì ạ?" cậu tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại.
"Có thật là con không có gì dấu mẹ không?" cô nghi hoặc hỏi lại.
"Con có giấu mẹ điều gì đâu mẹ, mẹ không tin con sao?" cậu dỗi mẹ nói.
Cô biết cậu con trai của mình rất thông minh, cậu bé có đầu óc không phải bình thường, nếu nói như vậy tiểu Vĩnh nhất định không nhận nên cô đành phải dùng chiêu thôi.
"Con có muốn đi gặp ba không?" cô bắt đầu hỏi.
Tiểu Vĩnh nghe vậy thì vui như mở cờ, cậu nhanh chóng nói luôn không suy nghĩ:
"Thật hả mẹ? con được đi gặp ba rồi ạ? ba và mẹ làm lành rồi ạ? đúng là ba mà." cậu nói không để ý đến việc mình nói gì, vội vã đưa đôi tay nhỏ nhắn bịt miệng mình lại.
"Con còn nói là con không có gì giấu mẹ sao?"
"Con...con...con xin lỗi mẹ." cậu lắp bắp nói.
"Vậy giờ con nói cho mẹ biết, con giấu mẹ những chuyện gì?" cô nhẹ nhàng nói.
"Con...con đã gặp ba, còn được chơi cùng ba, được ba bế...con..con..con còn gặp cả ông bà và cụ nội nữa." cậu nói ngắc ngứ vì sợ mẹ mắng mặc dù mẹ chưa mắng cậu bao giờ.
"Chỉ có vậy thôi sao?" cô dịu dàng hỏi tiếp.
"Dạ...hết rồi ạ."
"Con không cần phải dấu mẹ, sau này con muốn đi gặp ba mẹ không cấm con, nhưng con phải nói cho mẹ, không được giấu biết chưa?" cô nhẹ nhàng khuyên răn cậu con trai mình.
"Vây...ba với mẹ làm hòa chưa ạ?" cậu tò mò hỏi.
"Tiểu Vĩnh à, có lẽ ba mẹ mãi mãi không thể làm hòa."
"Tại sao ạ, ba rất tốt mà, mẹ cũng rất tốt, tại sao lại không làm hòa ạ?" cậu ngây ngô hỏi.
"Sau này lớn lên con sẽ hiểu."
"Mẹ ra ngoài nha, con muốn ra ngoài chơi không?" cô hỏi.
"Không mẹ, con ở trong này viết tiếp đây." nói xong cậu bé quay trở lại bàn và tập viết tiếp.
Cô cũng đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Sau khi mẹ ra ngoài, cậu bé ở trong phòng thoáng chợt gương mặt hiện lên một nỗi buồn mang mác, cậu muốn sống cùng cả ba lẫn mẹ, cậu cũng muốn có một gia đình hạnh phúc như bao nhiêu đứa trẻ khác, cậu cũng muốn có một em gái nhỏ để cậu sau này có thể chở che.
Nhưng có lẽ nó là ước mơ quá xa vời đối với cậu. Cậu mới chỉ là một cậu bé hơn hai tuổi thôi, cậu chẳng thể làm được gì cả.
Thoáng nghĩ đến đó, cậu lại buồn, một nỗi buồn chất chứa đã lâu.
Một ngày lại chầm chậm trôi qua, mỗi con người đều mang trong mình một nỗi buồn sâu sắc, một nỗi buồn của thời gian và kí ức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT