Hai vị khách kia, một người đã có tuổi, một người nhìn rất trẻ nhưng lại rất chững chạc, trưởng thành.
Đây chính là bạn của ông Cố, Thẩm Vọng Xuyên và con trai Thẩm Trạch Phong.
Ông Cố và ông Thẩm là bạn thời niên thiếu với nhau, có khi là bạn thời còn nghịch bùn, cắt cỏ, chăn trâu với nhau luôn.
Tình bạn của họ rất đẹp, hai thiếu niên trẻ đầy nhiệt huyết năm đó đã có rất nhiều những ý chí thành lập cơ nghiệp riêng, mỗi người một ngả, đã mấy chục năm trôi qua, cả hai đều đã hoàn thành được ước mơ thuở thiếu thời năm đó. Nhưng cả hai đều có nỗi lo của mình.
Hai con người, hai ý tưởng lớn gặp lại nhau, nỗi lo lắng của họ cũng giống nhau đó chính là đứa con của bản thân. Lần này hội ngộ sau mấy mươi năm trời không gặp, hai con người này đã lên kế hoạch cho hai đứa con này đến bên nhau, nhất định phải cho hai nỗi lo này về chung một nhà.
Nhưng sắp đến bữa tối rồi mà Cố Tư Tư vẫn chưa thấy đâu, trong lòng ông Cố và cả ông Thẩm rất lo lắng. Còn người đàn ông chững chạc Thẩm Trạch Phong kia thì rất ung dung, vì anh cũng giống như tiểu Tư, không bằng lòng với sự sắp đặt này.
"Sao vẫn chưa thấy mặt con gái ông vậy?" ông Thẩm lo lắng hỏi ông Cố.
"Con bé có nói với tôi là nó sẽ về sớm rồi mà sao giờ này chưa thấy có mặt, chắc con bé bận công việc, để tôi gọi cho nó." ông Cố nói rồi lấy điện thoại trong túi gọi cho cô con gái bướng bỉnh của mình.
Tút....Tút....Tút....
Điện thoại bên kia đã bắt đầu đổ chuông nhưng vẫn không thấy ai bắt máy, trong lòng ông Cố bắt đầu lo lắng.
[Alo ba.] cô nhấc máy.
"Sao con còn chưa về vậy, người ta đến nhà mình rồi, bữa tối cũng dọn lên bàn rồi, mau về ngay cho ba."
[Con đang về rồi ba, ba yên tâm, con gái ba nói được làm được.]
"Thế thì tốt, về nhanh, không nên để người ta chờ đợi là không hay, nhưng đi đường nhớ phải cẩn thận đó."
[Con biết rồi, thôi con cúp máy nha ba.]
"Được."
Ông Cố vừa nói xong thì đầu dây bên kia liền cúp máy.
Ông Thẩm đứng bên cạnh lo lắng hỏi:
"Sao rồi? sao rồi?"
"Ông yên tâm, con bé đang trên đường về nhà rồi, tí nữa con bé sẽ về đến đây." ông Cố nói.
"Vậy thì không vội, kế hoạch của chúng ta sẽ được thực hiện." ông Thẩm nói một cách bí ẩn.
Sau khi lời nói của ông Thẩm được bật ra, bất giác cả hai con người đang đứng ngoài sân biệt thự nhìn nhau cười gian xảo.
"Ba, bác Thẩm, hai người mau vào nhà đi, ngoài này rất nhiều gió, rất hại sức khỏe." Cố Giai Lệ đi đến nói.
"Được rồi vào nhà thôi." ông Cố nói với ông Thẩm rồi cả hai cùng đi vào trong nhà.
Một lúc sau Cố Tư Tư đã về đến nhà, bước vào trong nhà, đập vào mắt cô là một người đàn ông mang phong thái của sự trưởng thành và có hơi lạnh lùng nhưng không phải thuộc dạng người khó tiếp xúc.
"Con chào bác, con chào ba, mẹ, con mới đi làm về ạ." Cô mở lời.
"Chào anh." cô cũng không quên chào người đàn ông đang ngồi ở bàn uống nước trước mặt.
"Tiểu Tư về rồi hả con, giới thiệu với ông đây là Cố Tư Tư con gái tôi."
"Chào cháu, bác là bác Thẩm con cháu nhớ bác chứ?"
"Bác là bác Thẩm đó sao, lâu quá rồi không gặp bác."
"Đúng là rất lâu, giới thiệu với cháu, đây là con trai bác Thẩm Trạch Phong." ông Thẩm nói bỗng nhiên không gian rơi vào im lặng.
"Thôi thôi thôi, có gì tí nói, con bé vừa về, cho con bé lên thay đồ đã."
Thật may mắn, ngay lúc cô đang tắc lời không biết nói gì thì ba cô đã giúp cô chữa cháy, nhân cơ hội đó cô nói ngay:
"Vậy con xin phép mọi người, con lên phòng ạ."
"Vậy con đi đi." ông Thẩm nói.
Ngay lập tức tiểu Tư đi ngay lên phòng mình.
Còn người đàn ông Thẩm Trạch Phong kia từ lúc nhìn thấy cô gái này thì ngơ người, anh cứ nghĩ lần này gặp mặt cũng như mọi lần khác nhưng không ngờ anh bị cô gái này hớp hồn từ ngay lần gặp đầu tiên, anh thích ngưòi ta mất rồi.
Bữa tối cứ thế diễn ra vui vẻ, hai con người độc thân kia ngày càng chú ý đến đối phương nhiều hơn, có vẻ cả hai đã ưng thuận nhau. Anh thì nhận ra cô gái này rất đáng yêu không như những người anh gặp, còn cô thì nhận thấy anh rất tử tế không như những kẻ cô gặp trước đây.
"Ông Thẩm, ông mới về nước đã có chỗ ở ổn định chưa?" ông Cố ngỏ lời.
"Tôi cũng chưa tìm được nhà nên chưa có chỗ, tạm thời hai ba con tôi đang ở trong khách sạn."
"Vậy thì tối nay hai người ở lại đây đi, nhà tôi rất rộng, có rất nhiều phòng chống, tôi sẽ sắp xếp phòng cho hai người."
"Vậy thì quá tốt nếu ông Cố không chê."
"Chê gì chứ."
Nói xong hai ông ngồi nhìn nhau cười, cả hai cùng cười một nụ cười đầy tâm cơ, có lẽ lần này một nam một nữ nào đó không thoát được rồi.
Sau khi ăn tối xong xuôi, tất cả mọi người ngồi nói chuyện rôm rả xong thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Còn Cố Tư Tư, cùng em gái mình Cố Giai Lệ và cả bạn của tiểu Lệ là Minh Thư dọn dẹp, dọn dẹp xong thì cả ba về phòng nghỉ ngơi.
Bước vào phòng của mình, Cố Tư Tư không nhận ra bất kì một sự khác thường nào hết liền thay một chiếc váy ngủ và nằm lên giường đi ngủ.
Vậy là thêm một ngày nữa trôi qua, chỉ còn một ngày nữa thôi là đến ngày hai tập đoàn Thiên Ý và Khúc thị hợp tác, trong lòng cả Cố Giai Lệ và Khúc Dạ Thành đều lo lắng như nhau, hai con người hai nỗi lo khác biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT