Chiều hôm đó cô gặp lại cô bạn thân của mình - Minh Thư, cô ấy rất xinh đẹp, gương mặt sắc sảo, điểm nhấn là đôi mắt phượng xinh đẹp và mái tóc đen dày và dài. Thân hình chuẩn kiểu mẫu, làn da trắng nõn, tuy nhiên nói về độ đẹp thì cô vẫn hơn Minh Thư.

Cũng đúng thôi, sắc đẹp của cô như tinh hoa của sắc đẹp, tất cả vẻ đẹp đều nằm hết trên gương mặt cô, có thể nói là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đàn ông chỉ cần nhìn một lần là si mê, mà không chỉ đàn ông mà cả phụ nữ cũng phải si mê và ganh tị trước vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của cô.

"Minh Thư, là Minh Thư đúng không?" cô lên tiếng hỏi ngay khi nhìn thấy cô bạn thân của mình.

"Cậu là tiểu Lệ." Minh Thư hơi ngạc nhiên nhìn cô. Trong lòng cô chắc chắn là tiểu Lệ, nhưng cô vẫn hỏi thêm cho chắc ăn.

"Là mình, tiểu Lệ đây." Cố Giai Lệ trả lời lại Minh Thư.

"Trời đất ơi, cậu xinh quá." Minh Thư cảm thán.

"Mình sao mà đẹp được bằng cậu." vừa nói cô vừa cười trừ.

"Cậu cứ đùa, cậu xinh hơn mình gấp trăm lần đấy. Để có được vẻ đẹp này mình đã phải trang điểm rất kĩ càng, nhưng cậu nhìn cậu đi, mặt mộc đã đẹp như vậy rồi, làm mình ganh tị quá đi." Minh Thư cảm thán tiếp.

"Ông trời đúng là bất công mà." Minh Thư chuyển qua hờn ông trời luôn.

"Thôi thôi, cậu cũng rất xinh đẹp, mình cũng ganh tị với vẻ đẹp của cậu." Cô dỗ ngọt Minh Thư.

"Thôi đi, tôi hiểu cô quá còn gì, không phải dỗ ngọt tôi." mặt mày Minh Thư bí xị phụng phịu.

Mẹ Lam thấy Minh Thư đã đến còn có cả tiểu Lệ đứng ở đó liền gọi hai người vào:

"Hai đứa vào đây nào."

"Vâng ạ." hai cô gái cùng nhau đồng thanh trả lời.

Vừa dứt lời cả hai quay mặt vào nhau cười to rồi vùng nhau đi vào.

"Hôm nay mẹ gọi con đến có việc gì không mẹ?" Minh Thư mở lời.

"Có phải con đang thất nghiệp không?" bà hỏi

"Sao mà mẹ biết." Minh Thư ngạc nhiên khi nghe bà nói vậy.

"Chỉ có thất nghiệp mới đến giờ này thôi." bà châm chọc.

"Ơ kìa mẹ!" Minh thư dỗi ×2.

"Thôi không trêu con nữa, hôm nay đương nhiên có việc mẹ mới gọi con đến, việc này liên quan đến tiểu Lệ." bà nói.

Khi nghe có việc liên quan đến tiểu Lệ, Minh Thư lo lắng quay sang cô hỏi.

"Cậu có vấn đề gì sao? Ai bắt nạt cậu nói mình để mình đấm bay đầu nó." Minh Thư sốt sắng nói.

"Cũng không có gì, chỉ là...." Cô cố nói mập mờ để trêu chọc Minh Thư.

"Chỉ là, chỉ là gì cậu nói nhanh đi." Minh Thư sốt sắng hơn.

"Tiểu Lệ đang mang bầu, mà con bé 2 tuần nữa mở công ty bất động sản rồi quá nhiều công việc nên nhờ con đến giúp." bà thấy Minh Thư như vậy, vừa cười vừa nói.

"Tưởng chuyện gì, làm mình lo lắng."

"Hả, mang bầu, cậu có chồng rồi, mang bầu luôn rồi, sao đám cưới không mời mình." Minh Thư trách móc.

"Chuyện rất dài, mình sẽ kể cho cậu nghe sau, chuyện của mình không có gì vui đâu." cô buồn bã nói.

"Thôi được rồi, tối nay phải kể tất cả cho mình." Minh Thư nói với giọng trách móc.

"Được, được, được công chúa của tôi."

"Mình không phải công chúa, mình là hoàng tử được không?"

"Được hoàng tử thì hoàng tử." cô cười nói.

"Mà cậu ý muốn con giúp chuyện gì vậy mẹ?" như nhớ ra mẹ Lam vẫn còn ngồi đây, Minh Thư quay ra hỏi bà.

"Việc này cũng không nặng lắm, con tạm thời sẽ giúp tiểu Lệ tiếp quản công việc cho đến khi tiểu Lệ sinh xong vì trong thời gian này con bé không được làm việc sẽ rất nguy hiểm đến cả hai mẹ con. " bà nói.

Minh Thư nghe vậy cũng sửng sốt, chỉ là mang bầu thôi tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng, có phải mang bầu đều như vậy?

Mặc dù suy nghĩ rất nhiều nhưng cô cũng không hỏi nhiều vì biết tiểu Lệ sẽ nói cho cô, không nói thì cô phải hỏi cho bằng được.

"Vâng, mà cậu định mở công ty gì để mình còn biết đường chuẩn bị?"

"Bất động sản đó." cô hồn nhiên trả lời Minh Thư.

"Gì? Bất động sản, cậu đùa mình à?" Minh Thư hốt hoảng.

"Cậu biết mình thích cái ngành này mà, cố giúp mình đi." cô nhõng nhẽo.

"Thôi được rồi, tuy không phải chuyên ngành của mình, nhưng mình sẽ cố gắng giúp cậu, làm xong vụ này phải tăng lương cho mình." Minh Thư nói đùa.

"Được, tăng lương đồng thời mời cậu làm giám đốc, quá hời cho cậu luôn."

"Nói phải dữ lấy lời."

"Được được." cô cười vì cô bạn thân vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu này.

Công việc của cô giao cho Minh Thư cô cũng yên tâm rồi, giờ việc chính của cô là vui vẻ chờ baby trong bụng trào đời.

Tối hôm đó Minh Thư ở lại cô nhi viện, có lẽ giờ Minh Thư sẽ ở đây để tiện cho công việc và cũng tiện chăm sóc cô bạn mình.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, dọn dẹp xong ai về phòng nấy ngủ, do chưa kịp chuẩn bị phòng nên Minh Thư ở cùng cô.

Minh Thư hỏi cô về việc của cô, cô cũng không giấu diếm mà kể hết cho cô bạn thân của mình nghe.

Sau khi nghe xong Minh Thư tức giận:

"Mình khinh, sao lại có loại đàn ông không biết phải trái như vậy, anh ta không xứng làm ba của đứa bé này, mình sẽ làm ba của bé cưng, không cần anh ta."

"Thôi thôi ngủ đi, nóng giận hại thân, nóng giận sẽ già đi đó." cô nói.

"Thôi được rồi, đi ngủ thôi."

Còn bên này anh đang làm việc thì hắt xì cả chục cái khiến anh khó chịu.

"Chắc mình bị cảm rồi." anh nói.

"Mà không biết Lệ nhi sao rồi nhỉ, chắc cô ấy đi ngủ rồi." anh nhớ cô bất giác bật thành lời, nỗi buồn lại dâng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play