Cánh cửa phòng đóng một tiếng rầm, Cố Y Lạc lặng mình ngồi đó như cái xác không hồn, đối diện với cô xung quanh là bốn bức tường trống vắng, quạnh hiu, không biết nói.
Trước đây mẹ từng nói với cô về người đàn ông mà bà từng rất sâu đậm, người đó qua lời bà rất ưu tú, phong độ, khí chất có thừa, thông minh tài giỏi.
Có lần bố mẹ cô cãi nhau, cô vô tình nghe bố nhắc tới một người đàn ông họ Cố, bố đổi lỗi cho cuộc hôn nhân không hạnh phúc chính là do ông ta, người luôn tồn tại sâu kín trong nỗi lòng mẹ, một sự tiếc nuối cho cái gọi là thanh xuân.
Tình đầu nào chẳng dở dang…
Nhân duyên cũng thật sự kì lạ, nó thật biết cách trêu ngươi.
Cánh cửa mở, một luồng sáng hắt vào, Lục Triết Tiêu bước tới, ôm cô vào lòng, cô rất muốn phản kháng nhưng lại không thể làm được, toàn thân cô như cái xác khô không xương, mềm nhũn đến rũ rượi.
“Triết Tiêu, anh buông em ra trước đi. Em có điều muốn nói.”
Anh buông tay, quỳ gối xuống trước mặt cô, nắm chặt đôi tay run rẩy của cô.
“Chuyện gì thế? Có phải mẹ anh đã nói gì không?”
Cô lắc đầu, né tránh đi ánh mắt tò mò ấy, giọng cô có vẻ điềm tĩnh nhưng lòng lại nổi trận bão tố, phong ba.
“Không có, bà ấy chỉ nói thời gian này có thể để anh ở lại đây chăm sóc bà không?”
“Anh bảo Minh Trí ở lại.”
“Nhưng em đã hứa với bà ấy là để anh ở lại rồi. Xin anh đừng biến em thành người thất hứa.”
“Được. Anh nghe lời em.”
Cố Y Lạc rời khỏi biệt thự Lục gia trong thần trí mơ hồ, mông lung và vô định, lòng cô rối như mớ bòng bong, càng gỡ càng bị quấn chặt.
Mấy ngày liền sau đó, cô cố gắng hỏi thăm những người bạn cũ của mẹ về chuyện tình giữa mẹ và Lục Đình Khôi, hầu hết họ đều là những người bạn sau quãng thời gian ấy, đương nhiên cô chỉ có ôm lấy thất vọng vào mình, không có chút tin tức gì.
Cố chủ tịch Lục thời gian gần đây ra nước ngoài đàm phán làm ăn với một người bạn cũ, phải mất hai tháng nữa mới quay về. Cố Y Lạc thật sự sợ, sợ bản thân sẽ không khống chế nổi cảm xúc chờ tới lúc đó.
Nhưng cô vẫn có lòng tin với mẹ, nhất định cô sẽ không phải là con gái ruột của Lục Đình Khôi, cô và Lục Triết Tiêu không thể nào là anh em được. Chỉ cần hiểu lầm này được hoá giải cô và anh sẽ được chấp thuận ở bên nhau.
Có lẽ vậy…
Ngày bố mẹ chia tay, cô còn quá nhỏ, chưa thể hiểu chuyện gì, cho nên không thể không liệt kê vào trường hợp cô không con ruột Cố Thúc Tịnh, hai người họ mới ly hôn. .
||||| Truyện đề cử:
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi |||||
Tâm can cô bị dằn xéo đến quặn thắt…
Trời tối đen như mực, ngoài trời mưa lất phất, không tuyết nhưng rất lạnh, Cố Y Lạc một mình ngồi uống rượu trong góc quán bên lề phố.
Thấp thoáng dáng vẻ mảnh khảnh Tô Nhã Ngọc bước tới, ngồi xuống phía bàn đối diện, đờ người khi thấy số chai bia rỗng xung quanh.
“Y Lạc sao thế? Cậu với Lục Triết Tiêu xảy ra chuyện gì à?”
“Ừm… Chuyện rất lớn… cực kì lớn.”
“Sao thế? Cậu đừng uống nữa.”- Tô Nhã Ngọc cướp lấy chai bia trong tay Cố Y Lạc cản lại.
“Mẹ của Lục Triết Tiêu nói: bọn mình có thể là anh em. Cậu nói xem có phải buồn cười lắm không?”
Miệng cô cười nhưng lòng buốt đắng, tột cùng của sự đau đớn là không thể rơi một giọt nước mắt nào.
“Chuyện hoang đường đó sao có thể xảy ra.”- Tô Nhã Ngọc cười mà như không cười đáp lại.
“Không, cậu sai rồi. Có thể xảy ra, bởi vì mẹ tôi và bố anh ấy từng là mối tình đầu.”
Mối tình đầu?
Tưởng là người lạ hoá ra nhân duyên lại đẩy đưa đến như thế.
Nếu bọn họ thật sự là anh em vậy đoạn tình cảm chớm nở của họ sẽ phải làm sao?
Chả trách hôm nay Cố Y Lạc lại vùi mình uống nhiều rượu tới thế.
Một người ngoài như Tô Nhã Ngọc nghe còn phải thót tim nói gì là người trong cuộc.
“Lục Triết Tiêu biết chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Sao cậu không nói cho anh ấy biết để anh ấy hỏi rõ bố mình?”
“Cậu không biết đó thôi, anh ấy mắc căn bệnh tâm lí rất nặng. Tớ sợ anh ấy sẽ không chịu nổi.”
Sự thật vốn đã nghiệt ngã, không nói ra được lại càng nghiệt ngã hơn. Cố Y Lạc càng cố nén chịu một mình sẽ càng khổ sở, chỉ e là sự thật chưa sáng tỏ đã phải đổ bệnh liệt giường.
….
Biệt thự chính Lục gia, đèn pha ô tô giọi sáng, một cặp nam nữ đi vào trong, thấy Trình An Lệ có vẻ bất ổn, Chu Tuyết Sương bèn chạy tới nắm lấy tay bà ta, giọng nói ngọt lịm.
“Cô à… Cô có chuyện gì sao?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh Tiêu lại vô duyên vô cớ ở lại đây? Chẳng phải trước đó anh ấy với Y Lạc đang quấn quýt lấy nhau sao?”
“Hai đứa nó không thể được.”- Bà Lục trừng mắt, giọng nói có chút bị kích thích, không khống chế được cảm xúc hỗn tạp của bản thân.
“Cô, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”- Cảnh Sở Minh sốt ruột hỏi.
“Nó và Cố Y Lạc là anh em cùng cha khác mẹ.”
Lời nói khiến cả Chu Tuyết Sương và Cảnh Sở Minh sững sờ, đần người như tượng.
Trách số phận oan nghiệt hay trách nhân duyên vô tình.
Khó khăn lắm Lục Triết Tiêu mới tìm lại cảm giác yêu đương nhưng không ngờ người anh yêu lại chính là em gái mình.
Nếu anh ấy biết sự thật này liệu có chịu đựng nổi hay không?
Điều này thật sự không ai dám chắc chắn.
“Cô à… Triết Tiêu đã biết chưa?”- Cảnh Sở Minh hỏi.
“Vẫn chưa. Cô thật sự không dám nói với nó, chỉ có thể khuyên Y Lạc chủ động rời xa mà thôi!”
“Anh ấy đâu?”- Cảnh Sở Minh lại tiếp tục hỏi.
“Nó đang trên phòng.”
Bước chăn vội vã Cảnh Sở Minh lên lầu, anh không gõ cửa mà trực tiếp mở rồi xông vào trong, chỉ khi thấy Lục Triết Tiêu đang bình tĩnh ngồi làm việc bên bàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Sở Minh định mở miệng ra để nói thì bất chợt văng vẳng lại lời nói ban nãy của bà Lục, rồi lại thôi.
Sợ anh sẽ không chịu nổi mà phát bệnh.
Thấy thái độ ngập ngừng của Cảnh Sở Minh anh liền hỏi: “Cậu hôm nay sao thế? Cứ như gà dẫm phải tóc vậy?”
“Không có gì. Chỉ là thấy cậu chịu ở lại đây nên có chút lạ thôi!”
“Chẳng phải do mẹ tôi bắt ép Cố Y Lạc hay sao? Nếu không tôi cũng chẳng tự nguyện ở lại đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Chu Tuyết Sương vẫn cố tình moi thêm thông tin từ Trình An Lệ: “Cô à, nói vậy là chú Lục và mẹ Cố Y Lạc từng ngoại tình sao?”
Trình An Lệ lắc đầu, giọng bà ta nặng trĩu:
“Không hẳn vậy. Mà họ là tình đầu của nhau.”
Chu Tuyết Sương lay nhẹ bên cánh tay bà ta, nhè lúc không phòng vệ mà bơm ra mấy lời khích tướng:
“Cô không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đó chứ! Cháu biết con người Cố Y Lạc nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!”
Bà Lục nói trong sự vô hồn, không cảm xúc.
“Chỉ cần nó chịu rời xa Triết Tiêu ta cũng không muốn làm khó.”
Chu Tuyết Sương tiếp tục bơm lửa:
“Nhưng cô, Cố Y Lạc không phải hạng người dễ buông tha cho anh Tiêu đâu! Hơn nữa, anh ấy là chủ tịch Lục Thị, thế lực đằng sau Over, cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà cô ta rời Ever tới Over.”
Trình An Lệ lúc này mới hoàn hồn, chú tâm vào sự việc:
“Ý cháu là… Vậy theo cháu nên phải làm sao?”
Giọng Chu Tuyết Sương ngọt như mật, bơm vào tai Trình An Lệ rất trót lọt, trong khi lúng túng bà ta còn tin đó là kế sách hay nhất.
“Hay là cô cứ đến tìm rồi đưa cho cô ta một khoản tiền cảnh cáo thật gay gắt phản đối mối quan hệ đó, bắt cô ta rời khỏi Over, có như thế anh Tiêu mới buông bỏ được.”