“Thay vì ở đây nói với tôi mấy lời vô nghĩa này thì anh nên sống tốt cuộc đời của mình thì hơn."

Chất giọng lanh lùng hờ hững vang lên trong căn phòng u ám của bệnh viện, mỗi câu mỗi chữ khiến Khương nhạc co thắt lòng.

Hắn sai rồi.

Chỉ đáng tiếc là đã quá muộn màng.

Cố Y Lạc không còn là cô gái non nớt của ngày xưa, chỉ cần nói mấy lời ngon dỗ ngọt là sẽ mủi lòng sà ngay vào lồng ngực hắn, cô bây giờ chỉ trông vào cái gọi là thực tế, không còn tin vào những điều viển vông.

"Y Lạc nếu như anh sống tốt chúng ta có còn cơ hội nữa hay không?"

Anh có bao giờ thấy người nào biết trước đó là bãi phân mà vẫn cố tình dẫm phải chưa?

"Xin lỗi tôi đã có chồng sắp cưới rồi. Sau này mong anh cẩn trọng lời nói của mình, tránh để anh ấy nghe thấy sẽ không vui. Tạm biệt! Tự chăm sóc tốt cho bản thân đi nhé!"

Cố Y Lạc bước đi không một cái ngoái đầu nhìn lại, cũng chẳng hỏi xem hắn đau thế nào, đôi mắt ướt lệ hắn nhìn ra bên ngoài cửa, ở đó đang có người đợi cô, người ấy vẫn âm thầm đứng phía sau lưng dõi theo cô nhưng luôn xuất hiện mỗi khi cô cần đến, không nói mấy lời hoa mỹ kiểu quan tâm "dởm" nhưng hành động anh ấy làm luôn suy nghĩ cho cô.

Anh không bao giờ dùng cái gọi là lợi ích kinh tế để đổi lấy một mối quan hệ.

Còn hắn, đã từng rất yêu chiều cô nhưng cũng bởi vì cái danh lợi của Nhạc Phát, hắn sẵn sàng đánh đổi tình yêu lấy danh vọng. Kết quả thì sao? Nhận được sự khinh miệt của nhà họ Cố, hay một thứ tình yêu đi vào ngõ cụt.

Luật nhân quả đều phải trả nợ đời... Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Tối khuya muộn, thành phố chìm đi vào yên tĩnh, hàng phố đóng sập cửa, chỉ còn lưa thưa mấy quán bar hay vũ trường vẫn còn nổi nhạc, màn sương buông xuống ngày càng dày đặc.

Không gian bên trong xe im lặng một lúc lâu sau đó Lục Minh Trí mới hỏi: "Chị dâu, trước kia con mắt nào của chị nhìn trúng tên cặn bã đó vậy. Em là em chẳng ưa gã điểm nào cả."

Câu hỏi khiến Cố Y Lạc chợt bật cười: "Chắc hồi đó tôi đui mắt."

"Em thấy bây giờ mắt chị rất sáng, chọn anh trai em là một điều vô cùng sáng suốt."

Cố Y Lạc quay sang nhìn Lục Triết Tiêu, sâu trong đáy mắt là sự biết ơn, trân trọng và đầy yêu thương, nhếch khẽ môi mỉm cười, cô hỏi: "Có đúng vậy không Lục tổng?"

Anh còn chưa kịp mở miệng đã bị Bảo Bảo cướp lời: "Còn phải hỏi nữa, đương nhiên là đúng rồi."

"Không hổ là cháu của ta, tốt, tốt lắm, rất đàn ông, rất quyết đoán."- Lục Minh Trí quay sang nhìn bộ mặt cười như nhặt được vàng của Bảo Bảo cũng bị chọc cho phì cười theo.

"Mai là ngày cuối tuần em muốn làm gì?"- Lục Triết Tiêu quay người qua nhìn Cố Y Lạc rồi hỏi.

"Bảo Bảo con muốn sao?"

"Con muốn chơi cùng chú Trí, bố mẹ cứ đi tận hưởng thời gian riêng tư của hai người đi."

Bảo Bảo vừa đáp vừa nháy mắt ám hiệu Lục Minh Trí nhanh đồng ý nó, đã lâu rồi bố mẹ không có khoảng thời gian riêng tư, nó cảm thấy lần nào mình cũng là kì đã cản mũi, lần này chủ động rút lui an toàn.

"Ngày mai em cũng rảnh để em trông Bảo Bảo cho. Hai người dành chút thời gian đó mà tận hưởng ngọt ngào bên nhau đi."

Ánh nắng lóe rạng, Lục Triết Tiêu tay khiêng hai ba chiếc vali cho lên xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của Cố Y Lạc, cô không cười, không nói, cứng đờ như tượng gỗ, trố mắt nhìn.

Phải mất một lúc lâu sau đó mới khó khăn thốt lên được mấy chữ: "Sao anh đưa theo nhiều đồ như thế? Chúng ta chỉ đi có hai ngày thôi mà."

"Đều là những đồ vật cần thiết cả."

Anh không phải tạng người thích mang nhiều đồ quần áo hay dày dép, mỹ phẫm và nước hoa lại càng không, cô cũng chẳng biết trong đó chứa gì nữa, chỉ hận không thể tháo từng món ra xem thử đồ vật cần thiết mà anh nói đến nó là gì.

Chiếc xe rời đi trước cái vẫy tay tạm biệt của Lục Minh Trí và Bảo Bảo, dần bỏ xa không khí ồn ào và tấp nập của thành phố đi đến một nơi xa xôi. Mỗi một chuyến đi Lục Triết Tiêu lại khiến Cố Y Lạc kinh ngạc về độ phủ rộng của nhà họ Lục, không nơi nào trùng lặp, mỗi vùng lại có nét đẹp riêng.

Xuất hiện trước mắt cô là một cánh đồng mận bao la, những làn gió mùa đông lạnh lẽo, một ngọn đồi mênh mông phủ màu trắng tinh khôi: trắng của hoa mận, trắng của sương mai, trắng của tuyết đầu mùa. Tất cả quyện nên một không gian huyền ảo, kì vĩ.

Những chùm hoa mận tinh khiết bay bay trong làn gió, bao phủ bởi bọt tuyết rơi kín bầu trời, một cái đẹp hoang sơ, một vẻ đẹp bất tận, làm say đắm lòng người.

Xung quanh bốn bề là núi là rừng, không một bóng người, không nhà cửa, bao quanh chỉ toàn sương mờ ảo, ảo tới mức người ta còn không thể phân biệt được thời điểm này là ngày hay đêm, không khí một màu xám mịt, cô đọng.

Xa xa nghe tiếng thác nước, nhịp chảy tạo nên một ca khúc say lòng giữa trời đất bao la, quyện sâu vào cảnh đẹp hùng vĩ.

“Sao anh biết em thích hoa mận?”

“Lần trước anh thấy trong ngôi nhà cũ của em trồng rất nhiều cây mận.”

“Anh biết vì sao em lại thích loại hoa này không?”

“Tại sao?”

“Vì nó đẹp và thuần khiết.”

Phải, hiếm có loại hoa nào mà trắng tinh khôi khiến người ta cảm thấy say lòng đến vậy, nó không rực rỡ như hoa hồng, không tươi sắc giống hoa mai, cũng không e ấp, xinh đẹp như hoa đào nhưng nó lại khiến cho người ta cảm thấy thơ mộng, chỉ cần được đắm chìm vào thứ gọi là ảo mộng nhân gian ấy tự khắc lòng sẽ an nhiên.

Nó khiến cô nhớ mẹ, từ ngày mẹ mất, Cố Y Lạc chưa từng ngắm mùa mận nở hoa, không phải vì không thích nữa, mà bởi vì nó có quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều đau thương.

Đôi mắt rưng rưng cô nhớ về câu nói của mẹ ngày ấy: “Con đừng thấy hoa mận màu trắng mà cho rằng nó không đẹp, không lộng lẫy là vì nó thường nở vào mùa đông, không có ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng nó mang sự tinh khiết khi hấp thụ tinh hoa của trời đất. Con người ta cũng vậy, cho dù xuất phát từ ao sen hay vũng bùn thì mỗi người sẽ có một con đường riêng, vốn dĩ không ai giống ai, cứ hiên ngang vững vàng bước về trước, chỉ cần con thấy vui vẻ, lúc quay đầu sẽ không phải nuối tiếc.”

“Con cũng đừng hận ba, có lẽ ba và mẹ kiếp này đã hết duyên nợ, chỉ cần chúng ta đều sống tốt thì mọi lựa chọn đều là đúng đắn.”

Có lẽ cô yêu hoa mận trắng kể từ đó…

Bao năm qua cô vẫn cố nghe lời mẹ không hận ba, cô cũng chưa từng oán hận, chỉ là từ bây giờ cô sẽ không hi vọng ông ấy sẽ đối tốt với mình nữa.

Mọi cuộc gặp gỡ trên đời này đều là duyên phận, không ai có quyền gượng ép ai, cô và ông ấy cũng vậy, hai người có duyên làm cha con nhưng ngược lối yêu thương, ngược chiều nước mắt.

Cô hiện tại rất thoả mãn, bởi vì cái gọi là định mệnh gắn kết cho cô một duyên phận không tên, một mảnh ghép hoàn hảo, một người đàn ông cùng chiều, cùng hướng, cùng phương, cùng cô xông pha vào bão táp mưa sa, để hưởng trọn vẹn một niềm hạnh phúc.

Đó chính là anh- Lục Triết Tiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play