Gạt giọt nước mắt Cố Y Lạc bật người dậy, nắm bàn tay lạnh ngắt vì gió đông của Lục Triết Tiêu.
“Đi thôi…”
“Đi đâu?”
“Ra ngoài kia ngắm tuyết.”
“Em không còn sợ tuyết nữa rồi sao?”
“Có anh rồi, em còn gì phải sợ. Cho dù trời có sập cũng có anh chống lưng cơ mà. Đúng không?”
“Đúng..”
Có lẽ bài thuốc để chữa lành mọi vết thương nhanh nhất đó chính là tình yêu, khi gặp được một người đem lại cảm giác an toàn, có thể an tâm dựa dẫm tự nhiên vết thương lòng sẽ lành.
Trước kia là do Cố Y Lạc quá cô đơn, quá đắm chìm trong sự đau khổ ấy…
Cánh cửa chính biệt thự mở, một luồng gió đông lạnh thấu tâm can lùa thẳng vào, toàn thân tê tái, cơn gió không quá lớn nhưng đủ để họ cảm nhận thấy mùa đông thật sự đến rồi.
Hạt tuyết trắng li ti đã phủ dày con đường sáng mịn, cả thành phố chìm vào một màu xám xịt, trắng tinh, mờ mờ ảo ảo, tầm nhìn không rõ, nhưng khoảnh khắc ấy thật sự rất đẹp.
Cố Y Lạc không ngờ mình đã bỏ qua khoảnh khắc này lâu tới như thế, một khung cảnh khiến người ta lầm tưởng mình đang đặt chân tới chốn bồng lai, không lộng lẫy tráng lệ, ngược lại chỉ một màu tẻ nhạt lạnh lẽo nhưng cảm giác phẫn khích và ảo mộng.
“Không ngờ trời tuyết lại đẹp thế này.”- Cố Y Lạc thốt hơn.
“Em có muốn nhìn thấy rõ cảnh đẹp hơn nữa không?”
“Ừm…”
Trong tích tắc Cố Y Lạc được nhấc lên cao, đôi tay cô dang rộng ngả người về sau, giữa cái lạnh buốt trái tim đơn chiếc của cô như được sưởi ấm, giữa không gian trời đất mênh mông cô thấy mình thật nhỏ bé, nhưng cô lại là một sự lớn lao trong thế giới của anh.
“Bố ơi, con cũng muốn được lên cao giống mẹ.”
Một Bảo Bảo từ đâu lù lù xuất hiện. .
||||| Truyện đề cử:
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi |||||
“Được thôi, con trai lên nào.”
Lục Triết Tiêu khom lưng, đưa vòng tay đón lấy, thằng bé lập tức nhảy tót vào, nhanh như một chú sóc nhỏ nhỏ xinh xinh, đang muốn hưởng thụ.
“Anh có mệt không? Hay thả em xuống đi.”
“Không mệt. Anh cõng cả thế giới của chính mình vui còn không kịp nữa là.”
“Thế giới là sao hả bố?”- Bảo Bảo ngây ngô hỏi.
“Thế giới tức là rộng lớn và duy nhất.”- Lục Triết Tiêu ân cần giải thích.
“Vậy con và mẹ là hai người sao bố chỉ gọi là thế giới, phải là hai thế giới chứ!”
“Phải, phải, Bảo Bảo của chúng ta nói đúng, là hai thế giới trên tay bố.”
Hạt tuyết phủ xuống càng lúc càng nhiều thêm, trắng xoá đi vai áo, lạnh buốt da mặt, đôi bàn tay tê cóng, nhưng chẳng hiểu sao không một ai trong họ muốn rời đi, chỉ để đắm chìm vào thế giới ấy.
Vòng tuần hoàn thời gian là vô hạn nhưng sự sống lại hữu hạn, cứ trân trọng những khoảnh khắc ngay trước mặt, đừng mãi sống trong cái bóng của quá khứ, cũng đừng quá mơ mộng cho tương lai xa vời, bởi vì hiện tại mới là thứ đáng để tâm nhất.
Mẹ con Bảo Bảo trượt xuống khỏi vòng tay, họ bắt đầu dùng tay vo tròn những hạt tuyết thành quả khinh khí cầu to bự rồi tung bay lên bầu trời.
Tuyết không nặng nề như mưa, cũng không vương vấn như sương mù nhưng nó lại là thứ khiến con người ta cảm thấy muốn đắm chìm vào trong đó, trong cái lạnh thấu xương, như một giấc mộng say không bao giờ muốn tỉnh lại.
Đóng rầm cửa lại, gia đình ba người đi vào trong, miệng xuýt tay xoa xua bớt đi cái lạnh, thân thể run run lên, mặt hơi tái.
Lạnh…
Cái lạnh ngoài da…
Tự nhiên lòng cô thấy nhẹ hẳn.
Mẹ nói đúng chỉ có buông bỏ mới có thể thấy nhẹ lòng.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, đầu giây bên kia một giọng nam sang sảng.
“Y Lạc tuyết đầu mùa rơi rồi, cậu không sao đó chứ?”
“Không sao, tớ buông rồi.”
“Buông rồi…?”
Đầu giây bên kia vang lên một chất giọng nữ thảnh thót, rất tự nhiên như cuộc điện thoại ấy không hề tồn tại: “Quyến à… Cậu làm gì ngoài đó thế?”
Suỵt… Tiếng suỵt tuy nhỏ nhưng đủ để Cố Y Lạc nghe thấy, cô vặn vẹo vào mấy câu.
“Hai cậu đã tới mức dọn vào sống chung luôn rồi cơ à.”
“Không phải như vậy.”
“Cậu nghĩ qua mắt được tớ sao?”
“Ò… Không qua được. Đúng là như cậu nghĩ đó.”
“Xí… Không làm phiền không gian của hai người nữa, mai tới công ty mới hỏi tội. Cúp đây.”
Ngồi xuống ghế sô pha, tâm trạng thoải mái Cố Y Lạc nhấp môi ngụm trà nóng, thở dài mấy tiếng đầy nhẹ nhõm, có những chuyện nó đã ở trong góc tối rất lâu rồi cũng đến lúc phơi bày. Cũng giống như Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến vậy.
Rõ ràng họ có tình cảm với đối phương nhưng mà luôn giấu kín, không bên nào chịu thổ lộ, cứ sợ nói ra rồi mất luôn tình bạn rất nhiều năm qua. Cứ như thế rồi bỏ lỡ thời gian hơn năm năm…
Có lẽ mọi thứ cần thời điểm thích hợp…
Cũng chẳng biết tình cảm họ bắt đầu từ khi nào, chỉ là Cố Y Lạc cảm nhận được tình cảm hai bọn họ dành cho nhau khác hơn nhiều so với cô, có đôi khi chỉ cần đối phương đi cùng người lạ khác giới là một chữ “ghen” in rõ trên vầng trán rực lửa.
Những năm bôn ba nước ngoài, cho dù là nắng ấm hay mưa rơi Ngô Quyến đều đặn ship bữa sáng tới tận phòng Tô Nhã Ngọc, cô ấy luôn nói là gọi ship nhưng Cố Y Lạc biết hết mọi chuyện chỉ ậm ờ cho qua.
Có lần Cố Y Lạc đã từng hỏi Tô Nhã Ngọc: “Sao cậu không thổ lộ với cậu ấy?”
Cậu ấy đáp lại rằng: “Thà cứ làm bạn để được ở cạnh nhau còn hơn yêu rồi lại chia tay, đến lúc đó ngay đến cả làm bạn như bây giờ cũng không được nữa.”
Có một sự thật là Ngô Quyến cũng trả lời y chang như vậy, không chệch một chữ.
Cái này có thể xem là “tướng tình nhân” hay không?
Đến cuối cùng họ cũng chịu hiểu ra đích thực khái niệm “tình bạn” và “tình yêu”, khoảng cách ở giữa không hề xa, mà xa là do chính họ, chính họ có muốn bước về phía nhau hay không?
Một cái cốc đầu khẽ lên vầng trán bướng bỉnh của Lục Triết Tiêu khiến Cô Y Lạc giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Cũng không có gì. Chỉ là Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của nhau và ở bên cạnh nhau rồi. Em thấy mừng cho họ.”
“Em có vẻ rất hiểu họ.”
“Bọn em cùng nhau trải qua những ngày tháng cơ hèn bên đất Mỹ, cái gì cũng đã từng làm chung.”
“Cái gì cũng đã từng làm chung?”
“Trừ tắm chung, ngủ chung…”- Cố Y Lạc cười, đôi bàn tay véo nhẹ hai gò má nóng ran vì giận dỗi của Lục Triết Tiêu trong một đêm lạnh tuyết rơi lạnh lẽo.
Vòng tay anh dang rộng ôm trọn cô vào lòng, trái tim và nhịp thở họ quyện vào nhau, càng lúc càng trở nên gắn bó, quấn quýt và vỗ về.