Trời mưa tầm tã, bầu trời đen mịt, âm u, cơn mưa đông vội vã.
Bên trong khách sạn Dimoman đang diễn ra sự kiện nổi bật- sinh nhật Cố Hiểu Đồng, cũng là buổi gặp gỡ bạn học cũ.
Không gian sang trọng, màu vàng ấm áp, ánh sáng pha lê lung linh, thức ăn ngập mùi vị và màu sắc bắt mắt, rượu dùng toàn loại hạng sang, người tới đây cũng có thể xem như là được ăn một bữa buffet miễn phí no nê.
Bữa tiệc bắt đầu với lời phát biểu của Cố Thúc Tịnh, sau đó là nâng ly chúc mừng.
Không khí bỗng nhiên cô đọng lại khi có tiếng nói phát ra từ đám đông, không biết chính xác là kẻ nào nói nhưng lại khiến bao người chú ý: “Sao không thấy Cố Y Lạc tới? Chẳng phải Hiểu Đồng trước nay vẫn luôn đối tốt với người chị gái này sao?”
Một số khác lại vô cùng khó chịu với mấy lời đầy hiềm khích ấy.
Cánh cửa gian phòng bỗng mở rộng, luồng ánh sáng tự nhiên giọi vào chói loá mọi đôi mắt, hình bóng lờ mờ tựa khói sương, Cố Y Lạc trang trọng bước tới, cô diện chiếc đầm đỏ đô, xẻ tà, vừa khéo khoe rõ vòng eo nuột nà vừa lộ trọn đôi chân dài miên man. Trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, nhấn trọn đôi mắt hút hồn, kiểu tóc buông xoã qua vai truyền thống.
Cô cất lời, giọng nói ấm áp truyền đến như tiếng dương cần ngân nga: “Sao tôi có thể không đến được.”
Là Cố Y Lạc. Cô ta thật sự đến.
Nghe nói thời gian trước chính cô ta đẩy Cố Hiểu Đồng xuống sông tới mức phải nhập viện mất hai tuần, không biết là vô tình hay cố ý nữa.
Nhếch môi nhẹ, cười mà như không cười, Cố Y Lạc tâm tịnh như nước, khí thế vững vàng như núi Thái Sơn. Đúng là ngăn không nổi miệng đời, không đến thì oán trách là không biết điều, đến rồi lại kiếm cho bằng được câu chuyện khác để mà bàn luận.
Có cảm giác như cả gian phòng đang đổ mắt về phía mình, Cố Y Lạc điềm tĩnh bước lên sân khấu chính, đưa món quà chuẩn bị sẵn vào tay Cố Hiểu Đồng, giọng nói nửa đâm nửa chọt: “Chúc mừng sinh nhật em gái yêu quý của chị.”
Nhìn cái bản mặt tức đến phát điên mà không làm được gì của Cố Hiểu Đồng thật là hả hạ. Không ngờ ả ta cũng có ngày hôm nay.
Ánh mắt Khương Nhạc rực sáng, gã khá ngạc nhiên cho tạo hình mới của Cố Y Lạc, nét đẹp tao nhã, quý phái.
Trước đây không thấy cô như vậy bao giờ.
“Y Lạc em hôm nay đẹp lắm! Cảm ơn em đã đến.”
Cười nhạt tiếng, Cố Y Lạc đáp lại bằng chất giọng dửng dưng: “Sinh nhật em gái yêu đương nhiên là tôi phải tới rồi. Hơn nữa tôi cũng muốn tới xem thử sức khoẻ của em ấy thế nào rồi. Xem ra cười được như thế kia là đã bình phục hoàn toàn rồi ha.”
Ngữ điệu trong lời Cố Y Lạc bình thường, điềm đạm nhưng khi vờn qua tai Cố Hiểu Đồng nó lại là cơn sét đánh ngang đầu.
Cố Thúc Tịnh đứng cạnh khó chịu vô cùng, ông ta bước lên: “Y Lạc mày đến dự sinh nhật thì tao miễn cưỡng đón tiếp còn mày có ý định đến phá đám thì mau biến đi.”
Phá đám… Thế nào gọi là phá đám?
Ánh mắt chắc nịch Cố Y Lạc nhìn trực diện vào Cố Thúc Tịnh, bình tĩnh mỉm cười: “Sao bố phải nặng lời với con thế?”
Mày…
Ông tưởng tôi vẫn còn là con bé non nớt ngây thơ ngày xưa mặc cho người ta chà đạp hay sao? Kể ra cũng phải cảm ơn hồng phúc của ông đã giúp tôi có thể cứng cáp như ngày hôm nay.
Đôi mắt Cố Y Lạc như biết nói nhìn chính diện về phía Cố Thúc Tịnh.
Ngọn lửa giận dữ hừng hực thổi bừng trong lồng ngực Cố Thúc Tịnh, ông ta trực tiếp bước đến kéo tay Cố Y Lạc: “Mày đi theo tao.”
Đôi chân Cố Y Lạc vẫn vững vàng, ánh mắt kiên định, lòng dạ sắt đá, thẳng tay hất văng tay Cố Thúc Tịnh ra: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây? Hay là ông có tật giật mình.”
Thấy không khí ngượng ngùng, Cố Hiểu Đồng đành dùng giọng Cố tiểu thư dịu dàng, hiền lành ra giải vây: “Cha à, chị Lạc à, hôm nay dù gì cũng là sinh nhật con, dưới kia còn bao nhiêu người đang nhìn kìa, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói ha.”
Về nhà?
Đã bao lâu rồi Cố Y Lạc cũng không nhớ rõ nhà là như thế nào rồi.
Nhếch môi cười, nụ cười đầy hiềm nghi Cố Y Lạc nói tiếp: “Vậy tôi xin phép nhường lại sân khấu này cho nhân vật chính có thể thoải mái diễn. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của em, có diễn thái quá một chút chắc là cũng không ai trách đâu. Đi nhé!”
Bóng lưng Cố Y Lạc dần khuất khuất sau đám đông của khán phòng, ánh mắt vừa liếc sang phía Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến liền nhận được hai nút like, đáp lại sự nhiệt tình của họ Cố Y Lạc mỉm cười.
Nâng ly rượu đi lại phía hai người kia bên góc nhỏ khán phòng, tiếng chạm ly, uống ngụm rượu vừa ngọt vừa cay, Cố Y Lạc nhéo mắt hỏi: “Thế nào, hôm nay tớ biểu hiện tốt chứ.”
“Tuyệt.”- Tô Nhã Ngọc ghé gần sát tai Cố Y Lạc nói: “Bọn tớ càng xem càng thấy hả dạ?”
Ngô Quyến tò mò hỏi: “Hộp quà kia chứa thứ gì vậy?”
Nhắc đến quà Cố Y Lạc mới sực bật cười: “Đương nhiên là thứ cô ta đáng phải nhận rồi.”
Đứng một lúc nhạt nhẽo, Cố Y Lạc vỗ vào vai hai đứa bạn: “Tớ ra kia lát.”
Hơi lâng lâng, Cố Y Lạc đi về hướng nhà vệ sinh, có tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng: “Y Lạc… Lạc Lạc…”
Hử?
Nếu cô đoán không nhầm người đó là Khương Nhạc.
Cũng lâu rồi cô mới nghe hắn gọi cái tên thân mật ấy.
Không quay đầu nhưng Cố Y Lạc vẫn dừng bước, giọng cô vọng lại như từ âm phủ tới: “Anh định theo tôi đến nhà vệ sinh nữ luôn sao?”
Khương Nhạc rảo bước đứng chắn ngay trước mặt cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt Cố Y Lạc nhìn hắn với vẻ dè chừng tuyệt đối: “Nói đi.”
“Chuyện hồi trước anh thật lòng xin lỗi.”
“Chuyện hồi trước… Không biết anh Khương đây muốn nói đến chuyện nào nhỉ?”
“Thì chuyện hiểu nhầm em, chỉ tại lúc đó anh giận quá nên mới quá lời.”
“À… Thì ra là chuyện đó, vậy thì khỏi cần, tôi không dám nhận.”
Bóng dáng Cố Hiểu Đồng thấp thoáng, có vẻ lòng ả đầy lo lắng, không một phút một giây buông lỏng Khương Nhạc, mới vắng chỉ trong một chốc đã điên loạn lên đi tìm thế kia à.
Mà cũng đúng thôi cơ bản ả là kẻ cướp giật, đã là kẻ cướp thì lương tâm làm sao yên ổn.
Hử? Vậy thì luôn tiện tôi cho hai người thêm một ít gia vị của tình yêu.
Lùi chầm chậm về sau, vờ vĩnh vấp phải đá, một đường ngã Cố Y Lạc vào lòng Khương Nhạc.
Vừa tới đã thấy cảnh ân ái, Cố Hiểu Đồng tức muốn phát điên, hồng hộc xông tới, giọng ả ta thét ra lửa: “Hai người làm cái gì vậy?”
Khương Nhạc luống cuống: “Ban nãy… là…”
Không khống chế nổi cảm xúc, Cố Hiểu Đồng nắm chặt tay Cố Y Lạc, trợn trừng mắt: “Mày đừng có nghĩ đến chuyện cướp anh Nhạc của tao.”
“Tôi…”- ngón tay Cố Y Lạc di chuyển qua lại: “cướp anh ta. Xin lỗi, tôi không có thói quen xài lại rác.”
Tiện đà Cố Y Lạc kéo Cố Hiểu Đồng gần về phía mình, giọng thì thầm: “Mới vậy mà đã không chịu được sao?”
“Là mày cố ý bày trò…”
Nhếch môi cười nhạt nhẽo, Cố Y Lạc điềm tĩnh đáp lời, thẳng thắn: “Ăn có thể ăn bậy chứ nói không thể nói bậy được đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT