Ra khỏi phòng khám, Lục Triết Tiêu cố ý kéo tay Cố Y Lạc lại: “Em không thể làm ngơ chút à, sao cứ phải phủ nhận đến cùng làm cái gì?”
Cố Y Lạc quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Thì chuyện vừa nãy bác sĩ nói anh là bố của Bảo Bảo đó.”- Lục Triết Tiêu hơi lúng túng.
“Anh biết tên nó sao? Biết nó sinh ngày bao nhiêu? Biết nó thích cái gì không?”- Cố Y Lạc hơi nhếch nhẹ mí mắt, thẳng thắn hỏi.
Quả thực anh không hề biết, chỉ đành lặng im không tranh cãi gì thêm.
Ra khỏi cổng bệnh viện Lục Triết Tiêu đề nghị: “Em nên ở lại biệt thự thêm mấy ngày nữa đợi cho tới lúc Bảo Bảo khoẻ lại rồi hẵng đi. Người bệnh cần môi trường tốt để hồi phục sức khoẻ.”
Không nói có nghĩa cô đã âm thầm đồng ý, anh ngầm hiểu là như thế.
Bế Bảo Bảo vào phòng, anh nhẹ kéo tấm chăn đắp lên phân nửa người nó, vuốt ve mái tóc xoăn mì tôm: “Bảo Bảo ngoan ráng ăn và uống thuốc cho nhanh hết bệnh, được chứ!”
Ánh mắt đờ đẫn nó ngước lên nhìn Lục Triết Tiêu ngây ngô hỏi: “Nếu con nhanh khoẻ có phải sẽ không gặp lại chú Lục nữa không?”
Lục Triết Tiêu cười, lần đầu anh phải bật cười trước một đứa trẻ con: “Sao có thể chứ! Bảo Bảo là siêu nhân, sao chú lại không gặp được.”
“Chú nói thật sao?”
“Thật.”
Câu hỏi ngây ngô ấy vô tình Cố Y Lạc đứng bên ngoài cửa nghe thấy, có phải là cô đã tự làm theo ý mình mà chưa bao giờ hỏi con có muốn hay không.
Lấy lại cân bằng cảm xúc, Cố Y Lạc bưng theo thuốc và ly nước đi vào: “Bảo Bảo chúng ta phải uống thuốc rồi.”
Thằng bé giận dỗi nói: “Con không uống, có phải con khoẻ rồi chúng ta sẽ đi khỏi đây, sẽ không gặp lại chú Lục nữa?”
Cố Y Lạc dịu dàng nhìn con trai, khẽ lắc đầu: “Không có. Sao con lại nói như thế?”
Thằng bé quyết đấu tranh đến cùng: “Lần trước con nghe thấy mẹ nói với chú như vậy.”
Thấy Bảo Bảo có vẻ cương quyết, Lục Triết Tiêu đành dỗ dành: “Bảo Bảo có nhớ ban nãy chúng ta vừa mới nói gì với nhau không? Nếu muốn làm siêu nhân thì con phải uống thuốc.”
Bảo Bảo dùng sức lực yếu ớt chống tay ngồi dậy, chậm rãi đưa bàn tay bé nhỏ về trước: “Chú phải ngoắc ngoéo hứa thì cháu mới uống.”
Chiều lòng con trẻ Lục Triết Tiêu đan bàn tay mình lên, từ nhỏ tới tận giờ đây là lần đầu tiên anh chơi trò này, khá thú vị.
Ánh mắt anh nhìn về phía cô, hạ giọng đe doạ: “Từ nay em không được phép chạy trốn nữa đâu đó, anh lỡ hứa với con rồi.”
Cao thủ thường chờ đợi thời cơ đến, người thường mắt thịt như anh thì chỉ có thể tự mình tranh thủ tìm thời cơ.
Trời choạng tối, ba người họ cùng ngồi vào bàn ăn uống, trò chuyện vui vẻ, đặc biệt là Bảo Bảo, chưa bao giờ thấy nó cười nhiều đến vậy.
Kể từ ngày có chú Lục mẹ nó bị cho ra rìa, cứ mở miệng ra là một chú Lục, hai chú Lục, khiến Cố Y Lạc nổi lên mấy phần ghen tỵ.
“Đến giờ đi ngủ rồi Bảo Bảo.”- Cố Y Lạc thúc giục.
“Con muốn ngủ với chú Lục.”- Dứt lời nó chạy tót vào phòng Lục Triết Tiêu, kéo chăn, nằm dài lên giường.
Hai chú cháu nằm cạnh nhau, Bảo Bảo đột nhiên xoay người về phía Lục Triết Tiêu, ra giọng người lớn nói: “Bây giờ cháu muốn nói chuyện với chú như hai người đàn ông.”
Lục Triết Tiêu mỉm cười, măn mê mấy sợi tóc xoăn trên đầu cậu: “Đó là chuyện người lớn.”
Thằng bé khoanh hai tay trước ngực, ra dáng ông cụ non, nói tiếp: “Cháu là người bảo vệ trực tiếp cho mẹ nên có quyền được biết, đề nghị chú trả lời có hay không?”
Quái quỷ thật, thằng bé rất biết cách làm người khác tò mò, mới bằng chừng này tuổi mà ăn nói chững chạc đến vậy, dự đoán sau này sẽ làm nên chuyện, mà chuyện gì thì chưa ai đoán ra được.
“Nhất trí.”
Lục Triết Tiêu đáp, đồng thời đưa bàn tay lên cao ám chỉ thông qua, thằng bé chủ động đập bàn tay mình vỗ vào đóng dấu.
“Nhưng mà chuyện này sẽ là bí mật giữa chú và cháu thôi đó.”- Nói một tràng, làm một loạt hành động, Bảo Bảo vẫn không quên dặn dò chuyện chính sự.
Lục Triết Tiêu nháy mắt, gật đầu: “Đương nhiên rồi, đây là chuyện giữa hai người đàn ông mà. Bây giờ đi ngủ được chưa ông tướng.”
Cả hai chìm vào giấc ngủ lúc nào không ai hay, Lục Triết Tiêu thi thoảng giật mình thức giấc kéo tấm chăn đắp lại trên người Bảo Bảo chỉn chu rồi mới chợp mắt tiếp.
Buổi sáng mai thức dậy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, chính là cảm giác này, hơi ấm của một gia đình, thứ mà cả cô, anh và Bảo Bảo khuyết thiếu trong rất nhiều năm qua.
Có lẽ chỉ những người thiếu thốn mới có thể bù đắp cho nhau.
Nhà họ Cố trọng mặt mũi thì nhà họ Lục cũng chẳng khác là bao, ông bà Lục luôn dành sự nghiêm khắc để dạy dỗ con cái, quyền lực và gia thế càng cao thì con người ta điên cuồng lao vào công việc, dần dần khoảng cách giữa các thành viên trong gia đình ngày càng trở nên xa cách.
Số lượng gặp mặt cũng ít đi, bữa ăn cùng nhau đầy đủ thành viên chắc chỉ đếm được bằng đầu ngón tay.
Ngồi trầm tư một lúc lâu Lục Triết Tiêu lên tiếng nói: “Thực ra từ nhỏ anh đã mắc bệnh về vị giác, những món ăn mà người ta thấy ngon anh lại không có một chút cảm nhận nào cả.”
Cố Y Lạc ngưng lại mọi hoạt động, đôi mắt sững sờ nhìn về phía anh: “Chả trách…”
Môi anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt ấm áp dành cho cô: “Nhưng với em thì lại khác, món ăn em nấu anh lại ăn rất ngon miệng.”
“Đương nhiên, bàn tay em đâu phải hạng tầm thường.”- Cố Y Lạc thêm một chút muối.
“Thực ra trước đây tôi thấy khá thích đồ ăn Tuyết Sương nấu cứ ngỡ cô ấy là duy nhất nhưng kể từ sau khi gặp em thì suy nghĩ tôi hoàn toàn khác đi. Đồ ăn của Tuyết Sương tuy kích thích được vị giác của tôi nhưng lại hơi nhàm còn đồ em nấu lại để lại ấn tượng rất sâu sắc, hương vị ấy thật sự rất tuyệt.”- Những lời anh nói khác nào là mật, có người phụ nữ nào mà không muốn nghe, chỉ có điều nó đều là thật, những lời tận đáy lòng anh.
Có phần hơi bất ngờ, Cố Y Lạc cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.
Chả trách mấy lần trước đồ ăn người làm nấu anh ăn không một chút biểu cảm gì.
Thấy cô đang ngây người ra, anh chớp cơ hội thả thính: “Có phải em nêm nếm gia vị đặc biệt gì vào trong đó không?”
Thằng bé Bảo Bảo nãy giờ không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nhường sân khấu lại cho hai nhân vật chính, nhưng cuối cùng cũng phải ghé sát tai Lục Triết Tiêu thốt lên: “Biểu hiện của chú hôm nay không tồi, cứ tiếp tục cố gắng thêm. Nhưng mà mẹ cháu không dễ đối phó, đúng chứ?”
Lục Triết Tiêu gật đầu, đưa ngón tay trỏ lên ám hiệu like: “Phải.”
Một tiếng ho nhỏ từ Cố Y Lạc khiến hai người kia hết thập thùi: “Hai người làm gì vậy? Định tạo phản sao?”